Trump đấu với điệp viên.

Thái độ khinh thị của Tổng thống Mỹ đối với dịch vụ tình báo của mình đã mang lại cuộc khủng hoảng đang tồn tại hiện nay ở Nhà Trắng.


Trump “đứng trước bức tường kỷ niệm dành cho các nhân viên CIA đã chết trong chiến đấu và khoác lác về số lượng của đám đông trong lễ nhậm chức của ông ta” © Olivier Douliery / DPA / PA Images

Jay Elwes / 18 tháng năm 2017 / Theo Prospect

Trần H Sa lược dịch

Hồi tháng Hai, tôi đã dành vài tuần phỏng vấn các điệp viên. Một số trong số họ đã và đang phục vụ, những người khác đã về hưu, một số là người Anh và những người khác là người Mỹ - và tất cả họ đều muốn nói về Donald Trump. Với tôi, sau đó, vấn đề dường như có nền tảng là, các cơ quan tình báo và an ninh của Mỹ, và đồng minh của họ, cho rằng Trump không hiểu vai trò của họ, hoặc không hiểu về tầm quan trọng và sự tinh tế của những kết quả của họ. Họ lo lắng, trong ngắn hạn, rằng ông có thể coi thường tất cả.

Trump đã làm quá ít để thay đổi quan điểm đó. Giai đoạn hậu bầu cử của ông quay cuồng ở các sở chỉ huy CIA, là câu chuyện khi ông đứng trước bức tường kỷ niệm dành riêng cho các nhân viên CIA đã bỏ mình trong chiến đấu và khoác lác về số lượng đám đông trong lễ nhậm chức của ông, sự kiện này được chào đón với nỗi kinh dị của các nhân viên cơ quan CIA. Greg Treverton, Chủ tịch Hội đồng Tình báo Quốc gia Mỹ nói với tôi ngắn gọn ngay sau đó rằng, “Có một tập hợp rất lớn gồm các chuyên gia nhà nghề trong các cơ quan tình báo và họ đang chuẩn bị để làm bất cứ điều gì cho một tổng thống, điều đó là hợp pháp. Và như vậy, việc phô trương để xúc phạm đến họ, coi thường họ, với tôi điều đó dường như thực sự là loại tồi tệ hơn cả ngu ngốc.”

Va chạm của các nhà nghiên cứu, luật gia - cái mà đã được nhân cách hóa là xuất chúng, là nhân vật đứng thẳng người của cựu Giám đốc FBI, James Comey - với dân chợ đen của thành phố Nữu Ước vốn có thuộc tính phát triển nhanh và lỏng lẻo - cao hơn sự va đụng cấp bậc trong thế giới tình báo và an ninh; là điều không thể tránh khỏi. Trump đã phung phí ảnh hưởng đáng kể của mình và đi đến việc chống lại một cái gì đó - mà gần như ông chắc chắn chưa bao giờ có kinh nghiệm, trong những ngày ông bỏ công xây dựng những thành tích vô lý, lố bịch cho cái tôi của riêng mình - đó là chống lại : những con người đã dành cuộc sống của họ trong việc chất đống những thủ tục chậm chạp và sàng lọc bằng chứng, trong quá trình quanh co của các nguồn phát triển và chắp nối các thành phần hợp lý lại với nhau, để tạo nên các bản tường trình của ngành tình báo. Những người này không phải là người của Trump. Những người này cũng không phải là người của Trump khi ông lần đầu tiên bước vào Nhà Trắng, ông đã cho thấy rõ ràng rằng ông không quan tâm đến các cuộc họp hàng ngày của Tổng thống, nguồn tin tình báo quan trọng nhất là theo ý của ông ta. “Tôi, giống như, một người thông minh,” Trump nói. “Tôi không cần phải được cho biết những từ ngữ giống nhau trong mỗi ngày khác nhau.”

Thất bại của Trump trong việc nắm lấy vai trò của các cơ quan tình báo lớn đến nổi mà tôi đã nghiên cứu từ hồi đầu năm nay rằng, ông ta thậm chí có thể liên can đến những lỗi lầm tình báo lớn nhất trong mọi chuyện - ông ta có thể tiết lộ bí mật. Trong một bài báo được phát hành lại vào tháng Hai, “ Gây hoảng sợ: cuộc chiến của Trump chống lại tình báo Mỹ ,” Tôi đã nói chuyện với Karin von Hippel, cựu Tham Mưu Trưởng cho Tướng John Allen, phái viên đặc biệt của phủ tổng thống dưới thời Barack Obama làm cho liên minh toàn cầu chống lại Nhà nước Hồi giáo . Tôi hỏi cô ấy liệu bản tính thiếu thận trọng của Trump có thể làm cho các cơ quan do dự về việc nói với ông ta về những bí mật, bởi lo lắng rằng ông ta có thể tiết lộ chúng.

“Hoàn toàn đồng ý”, cô ấy trả lời. “Đó là một điểm rất đúng, đặc biệt là nếu ông ấy tiết lộ thông tin bí mật.” Sau đó cô nói thêm, “Tôi không biết điều đó thực sự có phải là căn cứ để buộc tội một Tổng thống hay không... Anh nên hỏi điều đó với luật sư.” Và bây giờ điều mà Trump bị cáo buộc tiết lộ bí mật tình báo cho bộ trưởng ngoại giao Nga, thì các luật sư đang cẩn thận tự hỏi câu hỏi đó.

Chính quyền Trump - nếu dùng từ đó - bị bao vây bởi những vấn đề, một số đáng chú ý trong đó có nguồn gốc từ các cơ quan tình báo và an ninh. Trong số này là : những cáo buộc được thực hiện từ hồ sơ của cựu điệp viên MI6, Christopher Steele, rằng người Nga đã ảnh hưởng khủng khiếp đến các tài liệu về Trump; việc sa thải Cố vấn An ninh Quốc gia của Trump vì các liên kết của ông ta với Nga; sự phát hiện rằng nhiều nhân viên trong chiến dịch tranh cử của Trump đã liên kết với các doanh nghiệp Nga; sự phát hiện rằng chiến dịch tranh cử của Trump đã được các tin tặc Nga tích cực hỗ trợ ; sự gợi ý, những trang cáo buộc này của cựu lãnh đạo MI6 cho thấy rằng, Trump chưa giải quyết xong những món nợ lớn có nguồn gốc ở Nga; cáo buộc rằng Trump yêu cầu Giám đốc FBI, James Comey, dẹp bỏ cuộc điều tra của FBI về các dính líu của Nga với chiến dịch của Trump; tiếp theo là James Comey bị cách chức; và việc bổ nhiệm cựu Giám đốc FBI, Robert Mueller, làm công tố viên đặc biệt để xem xét toàn bộ mớ hổn độn đáng xấu hổ ...

Hustler trực tiếp quản lý danh sách những thủ tục. Người nào bước vào Nhà Trắng và người nào tìm cách quản trị bằng việc ít nhiều xử dụng cảm tính và định kiến ​cá nhân mà như tin đã đưa gây rối trí cho những con người có đầu óc kỹ thuật, những người chuyên kiểm tra tỉ mỉ hành vi của những người đàn ông và phụ nữ trong đời sống cộng đồng người Mỹ, và là những con người, không giống như Đảng Cộng hòa uể oải , một khi họ nhìn thấy một cái gì đó đáng ngờ là không thể làm ngơ điều đó. Và theo cách của họ, cuộc chiến tay đôi này - Trump và những điệp viên - tạo thành hai cực trong đặc tính của chính phủ: giải quyết vấn đề theo cảm tính và giải quyết vấn đề theo thủ tục. Ai đó thích quản lý bằng cái ruột bản năng , người khác thì thích quản lý bằng sự tính toán - (ví như) Blair và Brown, Cameron và May.

Một chút bản năng là tốt, miễn là nó được trộn lẫn với một số tính toán với con mắt suy xét lạnh lùng. Nhưng Trump có cá tính, lối cá tính ruột để ngoài da, thậm chí còn hơn cả người bạn thân của ông ta, Nigel. Bản năng chính trị của Trump, chẳng hạn như chúng đang diển ra, dường như ít nhiều là tổng của những cảm tính của ông ta. Quyết định ném bom Syria của Trump, không phải là kết quả của việc tính toán chiến lược, mà là một phản ứng đối với các tường trình đau đớn trên truyền hình. Lệnh cấm nhập cư của ông, liên tục bị quật ngã bởi các tòa án, dường như được dựa trên hầu như không có gì khác hơn là, một sự thôi thúc làm một cái gì đó, bất cứ điều gì. Và sau đó là việc ông xử dụng Twitter, một phương thức giao tiếp cộng đồng được thiết kế hoàn hảo cho Trump, cho phép ông ta nói cho hả dạ khá nhiều thứ, mà ông ta cảm thấy thích, cho dù đó là truy vấn giấy khai sinh của Obama, chế giễu việc xếp hạng của Arnold Schwarzenegger trên Apprentice, tấn công vào các phương tiện truyền thông dòng chính, hoặc la hét về cuộc chiến chống lại IS. Tất cả điều đó đều thuộc về bản năng, tất cả chúng, ngay như những thứ điên rồ kia, những lời nói huênh hoang rỗng tuếch vô nghĩa trong chiến dịch tranh cử. Mọi ứng khẩu. Tạo thành ngay tại chỗ. Chúng ta hãy xem những gì sẽ xảy ra. Hậu quả ? Chà !

Các nhà lãnh đạo đảng Dân chủ không thể cai trị chỉ bằng cái ruột bản năng, và phó mặc các quy tắc trong văn phòng của họ. Thực sự, đó là những gì mà các điệp viên đã nói với tôi ngay từ đầu năm nay. Trump phải đối phó với các sự kiện như chúng và thế giới đang diễn ra, hoặc kết quả sẽ là sự yếu kém, rối loạn và nguy cơ cao là những lỗ hổng bảo mật trên lãnh vực an ninh. Họ đã đúng. Thật là công bằng khi cho rằng nhóm gián điệp khác, những kẻ hiện đang cư trú tại điện Kremlin, cũng đã đi đến những kết luận tương tự.

Jay Elwes

Nền dân chủ là thượng tôn luật pháp. Donald Trump - người đã tự mình dựng lên chính ông ta như là người vi phạm các quy tắc - có vẻ như đã không được biết thực tế đơn giản đó. Bây giờ là dành cho Mueller, người sẽ điều tra các liên kết với Nga của Trump, thấy điều mà Trump cần được biết.




------------------------------------|||------------------------------------

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.