Làm thế nào để Trung Quốc có thể đánh bại Mỹ.

Ông giáo này lặp đi lặp lại từ " quyền uy nhân đạo " rất nhiều lần. Tuy nhiên, BHM nhận thấy ông ta vừa rao giảng đạo đức, vừa liếc liếc trừng trừng vào VN, tay ve vuốt cán dao giấu sau lưng.
Con dao đó ở trong đoạn BHM tô đậm, gần cuối bài viết.


Theo New York Times

By YAN XUETONG
Published: November 20, 2011 .

BHM Lược dịch

VỚI ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung Quốc trong nền kinh tế toàn cầu, và tăng khả năng của mình cho các dự án sức mạnh quân sự, cạnh tranh giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc là không thể tránh khỏi. Lãnh đạo hai nước khẳng định lạc quan rằng sự cạnh tranh có thể được quản lý mà không có xung đột đe dọa trật tự thế giới.

Hầu hết các nhà phân tích lý thuyết suông thì không quá lạc quan. Lịch sử cho thấy, sự trỗi dậy của Trung Quốc không thực sự đặt ra một thách thức đối với Mỹ. Những quyền lực đang trổi lên luôn cố tìm kiếm để đạt được nhiều quyền hạn hơn nửa trong hệ thống toàn cầu, và quyền lực bị suy giảm thì hiếm khi xuống mà không có đánh nhau .Và sự khác biệt giữa hệ thống chính trị Trung Quốc và Mỹ, người bi quan có thể tin rằng có một khả năng còn cao hơn của chiến tranh.

Tôi là một người có óc thực tế về chính trị. Các nhà phân tích phương Tây đã dán nhãn quan điểm chính trị của tôi là "hiếu chiến", và sự thật tôi chưa bao giờ định giá quá cao tầm quan trọng của đạo đức trong quan hệ quốc tế. Tuy nhiên, chủ nghĩa hiện thực không có nghĩa là các chính trị gia chỉ cần quan tâm đến sức mạnh quân sự và kinh tế. Trong thực tế, đạo đức có thể đóng một vai trò quan trọng trong hình thành cạnh tranh quốc tế giữa các quyền lực chính trị và sự phân cách người chiến thắng, kẻ thất bại.

Tôi đi đến kết luận này từ việc nghiên cứu các nhà lý thuyết chính trị Trung Quốc cổ đại như Guanzi, Khổng Tử, Xunzi và Mạnh Tử. Họ viết trong thời gian trước Tần, trước khi Trung Quốc thống nhất như một đế chế hơn 2.000 năm trước - một thế giới trong đó các nước nhỏ cạnh tranh tàn nhẫn do các nguồn lợi đất đai.

Nó có lẽ là khoảng thời gian lớn nhất cho các tư tưởng Trung Quốc, và nhiều trường phái cạnh tranh nhau về uy quyền tối cao của ý thức hệ và các ảnh hưởng chính trị. Họ hội tụ trên một cái nhìn sâu sắc rất quan trọng: Chìa khóa để ảnh hưởng quốc tế là
quyền lực chính trị, và các thuộc tính trung tâm của quyền lực chính trị là đức tính lãnh đạo có am hiểu về mặt đạo đức. Những người cai trị mà đã hành động phù hợp với quy tắc đạo đức bất cứ khi nào có thể có xu hướng để giành chiến thắng trong cuộc chạy đua lãnh đạo trong dài hạn.

Trung Quốc đã được thống nhất bởi các vị vua tàn nhẫn của Tần năm 221 trước Công nguyên, nhưng quy tắc ngắn ngủi của ông ta đã gần như không thành công như của Vũ Đế nhà Hán, người đã thu hút trên một hỗn hợp của chủ nghĩa hiện thực mang tính pháp lý và "quyền lực mềm" Nho giáo để cai trị đất nước hơn 50 năm , từ 140 trước Công nguyên cho đến khi 86 trước Công Nguyên.

Theo Xunzi ,một nhà triết học Trung Quốc cổ đại, có ba loại lãnh đạo: uy quyền nhân đạo, quyền bá chủ và chuyên chế. Uy quyền nhân đạo đã giành được trái tim và tâm trí của người dân trong và ngoài nước. Chế độ độc tài dựa trên lực lượng quân sự - chắc chắn tạo ra kẻ thù. Quyền hạn bá quyền nằm ở giữa họ không lừa mọi người ở nhà hoặc gian lận đồng minh nước ngoài.

Nhưng họ thường không quan tâm đến sự lo ngại về đạo đức và bạo lực thường được sử dụng để chống lại những người không phải đồng minh. Các nhà triết học nói chung đồng ý rằng quyền lực nhân đạo sẽ giành chiến thắng trong bất kỳ cuộc cạnh tranh nào với quyền bá chủ hay chuyên chế.

Lý thuyết này có vẻ đã rời xa thực tại của chúng ta, nhưng có những tương đồng nổi bật. Thật vậy, Henry Kissinger đã có lần nói với tôi , ông tin rằng hệ tư tưởng Trung Quốc cổ đại có vẻ phù hợp hơn bất kỳ hệ tư tưởng nước ngoài nào để trở thành lực lượng chiếm ưu thế trí tuệ đằng sau chính sách đối ngoại của Trung Quốc.

Sự phân mảnh của thời kỳ tiền-Tần, tương tự như các đơn vị toàn cầu của thời đại chúng ta, và các quy định được cung cấp bởi các nhà lý luận chính trị từ thời kỳ đó là liên quan trực tiếp đến ngày hôm nay - mà cụ thể là các quốc gia dựa vào sức mạnh quân sự hay kinh tế mà không quan tâm đến đức tính lãnh đạo am tường đạo đức là đã chấp nhận thất bại.Thật không may, quan điểm như vậy không quá ảnh hưởng trong thuyết định mệnh về kinh tế vào thời buổi này, ngay cả khi các chính phủ thường phải trả chi phí để họ nói lên điều đó. Chính phủ Trung Quốc tuyên bố rằng các lãnh đạo chính trị của Đảng Cộng sản là cơ sở của phép lạ kinh tế Trung Quốc, nhưng nó thường hành động như thể cạnh tranh với Hoa Kỳ sẽ được diễn ra
không chỉ trên lĩnh vực kinh tế. Và ở Mỹ, sự tiến bộ thường xuyên các thuộc tính của các chính trị gia , nhưng không bao giờ thất bại, luôn cung cấp khả năng lãnh đạo của riêng họ.

Cả hai chính phủ phải hiểu rằng lãnh đạo chính trị, thay vì ném tiền vào những vấn đề, nó sẽ xác định ai thắng cuộc đua cho uy quyền tối cao toàn cầu.

Nhiều người sai lầm tin rằng Trung Quốc có thể cải thiện quan hệ nước ngoài của nó chỉ bằng cách gia tăng đáng kể viện trợ kinh tế. Nhưng thật khó để mua tình cảm, chẳng hạn "tình bạn" không đứng vững được trước những thử thách của thời điểm khó khăn.

Làm thế nào, trong trường hợp đó, Trung Quốc có thể giành chiến thắng trái tim của người dân trên toàn thế giới? Theo triết học cổ đại Trung Quốc, nó phải bắt đầu từ ở nhà. Quyền lực nhân đạo bắt đầu bằng cách tạo ra một mô hình mong muốn ở nhà truyền cảm hứng cho người nước ngoài.

Điều này có nghĩa là Trung Quốc phải thay đổi các ưu tiên của nó đi từ phát triển kinh tế dến việc thiết lập một xã hội hài hòa từ những khoảng trống lớn giữa người giàu và người nghèo. Nó cần phải thay thế tôn thờ tiền bạc với đạo đức truyền thống và loại
bỏ tham nhũng chính trị, ủng hộ của công lý và công bằng xã hội.

Ở các nước khác, Trung Quốc phải hiển thị các uy quyền nhân đạo để cạnh tranh với Hoa Kỳ, vẫn còn vượt trội sức mạnh bá chủ thế giới . Sức mạnh quyền bá chủ quân sự củng cố và giúp giải thích lý do tại sao Hoa Kỳ có rất nhiều đồng minh. Tổng thống Obama đã có những sai lầm chiến lược ở Afghanistan, Iraq, Libya, nhưng hành động của ông cũng chứng minh rằng
Washington có khả năng số một đối đầu đồng thời ba cuộc chiến tranh nước ngoài. Ngược lại, quân đội của Trung Quốc đã không được tham gia vào bất kỳ cuộc chiến tranh từ năm 1984, với Việt Nam, và rất ít cán bộ cao cấp của nó, chứ chưa nói đến binh sĩ của họ, có kinh nghiệm chiến trường.

Mỹ rất thích các mối quan hệ tốt hơn với phần còn lại của thế giới so với Trung Quốc về cả số lượng và chất lượng. Mỹ đã có hơn 50 đồng minh quân sự chính thức, trong khi Trung Quốc không có. Bắc Triều Tiên và Pakistan chỉ gần như đồng minh của Trung Quốc. Trước đây đã thành lập một liên minh chính thức với Trung Quốc vào năm 1961, nhưng không có diễn tập quân sự chung và không có bán vũ khí trong nhiều thập kỷ. Trung Quốc và Pakistan đã hợp tác quân sự đáng kể, nhưng họ không có liên minh chính thức quân sự ràng buộc chúng lại với nhau.

Để hình thành một môi trường thân thiện quốc tế cho sự gia tăng của nó, Bắc Kinh cần phải phát triển hơn nữa mối quan hệ ngoại giao và quân sự chất lượng cao hơn so với Washington. Không có quyền lực hàng đầu cũng có thể có quan hệ thân thiện với tất cả các nước trên thế giới, do đó cốt lõi của sự cạnh tranh giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ sẽ được để xem ai có bạn bè chất lượng cao. Và để đạt được mục tiêu đó, Trung Quốc đã cung cấp cho lãnh đạo đạo đức chất lượng cao hơn Hoa Kỳ.

Trung Quốc cũng phải thừa nhận rằng nó là một cường quốc đang lên và đảm nhận trách nhiệm đi kèm với tình trạng đó. Ví dụ, khi nói đến cung cấp bảo vệ cho quyền lực yếu hơn, như Hoa Kỳ đã thực hiện ở châu Âu và vùng Vịnh Ba Tư, Trung Quốc cần tạo ra thêm các thỏa thuận an ninh với các nước xung quanh khu vực theo mô hình của Tổ chức Hợp tác Thượng Hải - một diễn đàn khu vực bao gồm Trung Quốc, Nga và một số quốc gia Trung Á.

Và chính trị, Trung Quốc nên thu hút nhân tài theo truyền thống chiêu hiền đải sĩ. Quan chức chính phủ hàng đầu được lựa chọn theo đức hạnh và trí tuệ của họ, và không chỉ đơn giản là kỹ thuật và khả năng hành chính. Trung Quốc cũng nên mở ra và lựa chọn các quan chức từ khắp nơi trên thế giới, những người đáp ứng được tiêu chuẩn của nó, để cải thiện quản trị của nó.

Triều đại nhà Đường kéo dài từ thế kỷ thứ 7 đến thế kỷ thứ 10 và có lẽ đó là thời gian vinh quang nhất của Trung Quốc - sử dụng một số lượng lớn người nước ngoài là quan chức cấp cao. Trung Quốc nên làm như vậy ngày hôm nay và cạnh tranh với Mỹ để thu hút người nhậpcư tài năng.

QUA thập kỷ tới, các nhà lãnh đạo mới của Trung Quốc sẽ được rút ra từ một thế hệ đã trải qua những khó khăn của cuộc Cách mạng Văn hóa. Họ kiên quyết và có khả năng nhất về các nguyên tắc giá trị chính trị nhiều hơn là các lợi ích vật chất.

Những nhà lãnh đạo phải đóng một vai trò lớn hơn trên sân khấu thế giới và cung cấp bảo vệ an ninh và hỗ trợ kinh tế các quốc gia kém mạnh mẽ.

Điều này có nghĩa là cạnh tranh với Hoa Kỳ về chính trị, kinh tế và công nghệ. Sự cạnh tranh có thể gây ra căng thẳng ngoại giao, nhưng có rất ít nguy cơ xung đột quân sự.

Đó là bởi vì trong tương lai người Mỹ gốc Trung Quốc cạnh tranh sẽ khác sự cạnh tranh giữa Hoa Kỳ và Liên Xô thời chiến tranh lạnh. Chẳng có gì quan trọng khi Trung Quốc cũng như Mỹ cần những cuộc chiến ủy nhiệm để bảo vệ lợi ích chiến lược của nó hoặc để đạt được quyền truy cập vào tài nguyên thiên nhiên và công nghệ..

Nhiệm vụ của Trung Quốc là tăng cường tình trạng lãnh đạo thế giới và nỗ lực của Mỹ đang duy trì vị trí hiện tại của nó là một trò chơi tổng bằng không. Đây là cuộc chiến giành trái tim và khối óc của người dân và sẽ xác định ,cuối cùng, ai chiếm ưu thế.

Và, như triết gia cổ đại của Trung Quốc dự đoán, các quốc gia hiển thị quyền uy nhân đạo hơn sẽ giành chiến thắng.

( Yan Xuetong, tác giả của "Tư tưởng Trung Quốc cổ đại, Trung Quốc hiện đại điện," là một giáo sư khoa học chính trị và hiệu trưởng của Học viện Quan hệ quốc tế hiện đại tại Đại học Thanh Hoa. Bài viết này đã được dịch bởi Zhaowen Wu và David Liu
từ Trung Quốc.)
.

© 2011Copyright BOHEMIENVN.

Trang Chủ.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.