Đế quốc Mỹ vươn lên hay sụp đổ.

Giải quyết cuộc tranh luận đại suy thoái.
Trong thực tế, Trung Quốc sử dụng cơ bắp mới phát hiện của nó nhiều hơn, làm bật lửa phản ứng trong khu vực nhiều hơn, sau đó mở to mắt nhìn Hoa Kỳ trợ giúp.

By Daniel W Drezner,
Gideon Rachman, Robert Kagan | 14 Tháng Hai 2012.
Theo Foreign Policy

Trần H Sa  Lược dịch.

PHẦN II.

Drezner:

Gideon và Bob thân mến,

Cảm ơn trả lời của bạn, Gideon!

Để đưa câu chuyện vào đề tài của Bob, một vài câu tham vấn. Trong phản ứng của ông ấy, Gideon cho thấy dữ liệu của bạn trên sự bền bỉ của sức mạnh của Mỹ là có phần không còn nửa. Ông ấy không phải chỉ có một, Robert Pape đã thực hiện những điểm như thế này một vài năm trước đây trong National Interest , và Edward Luce đã có những điểm tương tự vào tuần này trên tờ Financial Times. Nếu không đi quá xa vào khuyết điểm dông dài của dữ liệu, thay thế hàng loạt dữ liệu có thể có khả năng sắp xếp cho thấy một sự suy giảm của Mỹ trường kỳ hơn kể từ những năm 1960. Dữ liệu câu hỏi này đối với tranh luận tổng thể của bạn quan trọng như thế nào? Nói chung, hướng về phiá trước ra làm sao? ý kiến của Gideon về Trung Quốc là có sức thuyết phục, ngay cả khi nếu nó không phải chịu một suy giảm tăng trưởng, sẽ nhất thiết phải chậm lại sự gia tăng bất ngờ của nó? Hoa Kỳ phải chịu một số áp lực nghiêm trọng trong thời gian cuối thế kỷ 19 và vẫn trở thành sức mạnh công nghiệp hàng đầu thế giới.


Trả lời của Gideon làm nổi bật một vấn đề khác đang kéo đến với tính ưu việt của Mỹ: Ngay cả nếu Hoa Kỳ không suy giảm, những đồng minh lâu đời của nó đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Các đồng minh NATO của Mỹ bị vướng vào một cuộc khủng hoảng nợ vô giới hạn, và Nhật Bản có các vấn đề nhân khẩu học của nó. Có các đồng minh khác, nhưng như ghi chú Gideon, họ đã trở nên rất phụ thuộc lẫn nhau với Trung Quốc. Có những quốc gia đang gia tăng mà có thể chia sẻ các giá trị Mỹ - Brazil và Ấn Độ, chẳng hạn - nhưng rõ ràng là xa cho dù sự liên kết của họ với Hoa Kỳ sẽ là khôn khéo nhiều hơn trong bất cứ điều gì . Nếu không có người ủng hộ, Hoa Kỳ vẫn có thể dẫn đầu không ?

Cuối cùng, chúng ta biết Obama đã đọc đoạn trích cuốn sách New Republic của bạn. Mitt Romney có không? Tôi rất tò mò bởi vì a) bạn là một cố vấn chính sách ngoại giao cho anh ta, và b) các ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng hòa khoa trương ở điểm này - rằng ông Obama tin tưởng vào sự suy giảm của Mỹ, trong khi ông ấy lại tin rằng điều này sẽ là một thế kỷ Mỹ - có vẻ xung đột với đường lối của Obama ở lý lẻ của bạn.

Chào, Dan

Robert Kagan:

Dan và Gideon thân mến,

Rất cám ơn cả hai bạn về cuộc thảo luận sôi nổi và quan trọng này. Tôi vui mừng Obama được đề cập đến với đoạn trích từ cuốn sách của tôi, không chỉ cho các lý do rõ ràng, mà còn bởi vì ông ta đã khởi động một cuộc tranh luận thực sự hữu ích về các vị trí tương đối của Hoa Kỳ và các cường quốc khác trong hệ thống quốc tế. Chúng ta dường như đã rơi vào một "thế giới hậu Hoa Kỳ" một vài năm trước đây mà không cần phân tích nghiêm ngặt nhiều cho dù đó là thực sự mô tả tốt về hệ thống quốc tế. Tôi tin rằng nó không phải thế.

Đầu tiên, những con số GDP. Lập luận của tôi rằng phần đóng góp của Mỹ đã giử vững khá ổn định với khoảng một phần tư GDP của thế giới kể từ năm 1969 dựa trên các số liệu của chính phủ Mỹ, có thể được tìm thấy ở đây .

Bất cứ ai gặp khó khăn khi nhìn vào câu hỏi này, nhanh chóng phát hiện ra rằng, tất nhiên, những con số là một mẩu lộn xộn. Số của riêng IMF liên tục thay đổi, ngay cả trong quá khứ. Ví dụ, như tôi đã viết trong Luce và Sachs, theo báo cáo Triển vọng Tương Lai kinh tế thế giới của IMF 2010, phần đóng góp của Mỹ vào GDP của thế giới dựa trên sức mua tương đương năm 1980 là 22,499%. Trong năm 2007, năm cuối cùng trước cuộc Đại suy thoái, cổ phiếu Mỹ là 21,289 - một sự chuyển dịch không nhiều. Trong báo cáo năm 2011, tuy nhiên, IMF đưa cổ phiếu vào năm 1980 tại 24,6, làm cho sự thay đổi dường như lớn hơn. Điều đó có đúng không ? Với dự đoán của IMF, chúng ta có thể chờ đợi và xem cách họ đưa ra trước khi xây dựng một lý thuyết toàn cầu chung quanh chúng? Họ liên tục được sửa đổi lại những điều đó lên lên xuống xuống, quá thể, và những thứ có thể nhìn khác nhau khi Hoa Kỳ rút ra khỏi suy thoái kinh tế của nó.

[caption id="attachment_2258" align="alignleft" width="200" caption="Robert Kagan."][/caption]

Tuy nhiên, có bao nhiêu tác dụng chúng ta nên đưa vào thống kê này trong bất kỳ trường hợp nào? Một số, chắc chắn. Không có câu hỏi rằng, khi đóng góp của Trung quốc vào những phát triển kinh tế toàn cầu, ảnh hưởng của Trung Quốc cũng sẽ phát triển trong một số khía cạnh. Nhưng tôi tìm thấy nó đáng chú ý là trong rất nhiều các cuộc thảo luận này, những người đó tạo ra sự xao lãng phần GDP đang phát triển của Trung Quốc để đề cập đến bình quân GDP của Trung Quốc là một phần nhỏ của Hoa Kỳ và các cường quốc kinh tế hàng đầu khác. GDP bình quân đầu người tại Hoa Kỳ là hơn $ 40.000, ở Trung Quốc, ít hơn chừng 4.000 USD, gần mức tương tự như ở Angola và Belize. Ngay cả khi dự báo lạc quan là chính xác, vào năm 2030 bình quân đầu người GDP của Trung Quốc sẽ vẫn được chỉ có một nửa của Hoa Kỳ, khoảng Slovenia của ngày hôm nay. Thật là thú vị để chiêm ngắm điều này, cái điều có thể mang ý nghĩa là, nếu Trung Quốc trở nên vượt trội kinh tế, bởi vì nó chưa từng xảy ra trong lịch sử, trong quá khứ, những sức mạnh vượt trội của thế giới cũng đã từng là giàu nhất thế giới.

Như một vấn đề địa chính trị và quyền lực, kích thước của nền kinh tế của một quốc gia, chính nó không phải là một biện pháp tuyệt vời. Nếu nó như thế, rồi thì Trung Quốc sẽ có quyền lực mạnh nhất của thế giới vào năm 1800, khi nó có thị phần lớn nhất của GDP toàn cầu. Vì vậy, câu hỏi tiếp theo là liệu Trung Quốc có thể dịch chuyển sức mạnh kinh tế của nó vào ảnh hưởng địa chính trị. Một lần nữa, nó chắc chắn sẽ làm như vậy đối với một số phạm vi. Nhưng quyền lực và ảnh hưởng không xuất phát từ một mình sức mạnh kinh tế, và Trung Quốc đã là bằng chứng tốt nhất của điều này. Trong vài năm qua, khi nền kinh tế Mỹ đang bị suy thoái và kinh tế Trung Quốc bùng nổ, Hoa Kỳ đã cải thiện đáng kể vị thế của mình ở Đông Á và Đông Nam Á, trong khi vị trí của Trung Quốc đã xấu đi. Trong thực tế, Trung Quốc sử dụng cơ bắp mới phát hiện của nó nhiều hơn, làm bật lửa phản ứng trong khu vực nhiều hơn, sau đó mở to mắt nhìn Hoa Kỳ trợ giúp. (Đây là cái nhìn sâu sắc quan trọng của William Wohlforth những năm trước đây trong tiểu luận xuất sắc của mình, " Tính ổn định của một thế giới đơn cực "). Gideon dự đoán rằng Nhật Bản là nghiêng về phía Trung Quốc, nhưng tất cả các dấu hiệu chỉ ra theo chiều ngược lại - và không chỉ cho Nhật Bản mà còn đối với hầu hết các nước láng giềng khác của Trung Quốc. Thực tế, Trung Quốc là đối tác thương mại hàng đầu của tất cả các quốc gia này, không nhất thiết phải gia tăng ảnh hưởng của Trung Quốc. Tôi kết luận rằng ngay cả Brazil đang ngày càng không hài lòng trong việc trở thành chỉ đơn thuần là một nhà cung cấp nguyên vật liệu thô cho Trung Quốc. Không có nền kinh tế nào trên thế giới phụ thuộc vào Trung Quốc nhiều hơn Úc, nhưng nhìn vào cơ sở mới của Mỹ, người Úc hoan nghênh chào đón vào đất của họ ngay. Thương mại không nhất thiết sinh ra lịch sự hoặc phụ thuộc vào chiến lược. Như nhiều người đã chỉ ra, năm 1914, Đức và Anh là đối tác thương mại của nhau lớn nhất.

Trung Quốc, trên thực tế, có những trở ngại đáng kể để vượt qua trước khi nó có thể trở thành một cường quốc ngang tầm với Hoa Kỳ - trên tất cả, những nỗi sợ hãi và nghi ngờ của hàng xóm mà bản thân họ khá mạnh mẽ và, trong trường hợp của Ấn Độ, gần như tăng nhanh bằng Trung Quốc. Đúng là nói rập khuôn, nhưng Hoa Kỳ thực sự may mắn với tình hình địa lý thuận lợi. Không có sức mạnh to lớn trong bán cầu của nó và không phải đối mặt với mối đe dọa trực tiếp từ các nước láng giềng. Trung Quốc bị bao quanh bởi các kẻ thù trong quá khứ và tương lai. Ngay cả Liên Xô ở trong tình trạng tốt hơn trong thời kỳ Chiến tranh lạnh.

Điều này trong một phần trả lời câu hỏi của Dan về nhà nước của các đồng minh của Mỹ. Đó là Ấn Độ và Brazil không có thể chuyển dịch trong bước đi lúng túng với Hoa Kỳ thì chẵng phải là quan trọng. Ảnh hưởng của Mỹ không xuất phát từ việc lúc nào cũng có thể nói với mọi người làm gì, nó không bao giờ có thể, ngay cả ở châu Âu lúc ở đỉnh cao của Chiến tranh Lạnh. Thay vào đó, nó là sự cân bằng tổng thể của ảnh hưởng trên thế giới giúp xác định vị trí của nước Mỹ. Trong một tương lai mà Hoa Kỳ và Trung Quốc có thể sẽ là đối thủ cạnh tranh, một Ấn Độ mạnh mẽ khuyến khích người Mỹ thẳng tay hơn nửa bất luận New Delhi và Washington có thể thân thiện như thế nào.

Đối với châu Âu, chúng ta hãy có một cái nhìn rộng hơn, xin vui lòng. So với châu Âu bị tàn phá mà Hoa Kỳ thừa hưởng như một đồng minh vào năm 1945, Châu Âu ngày nay, ngay cả với cuộc khủng hoảng kinh tế, là một siêu cường thượng hạng và một đồng minh rất tốt để có, thực sự.

1    2    3

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.