Hợp pháp hay không, một yêu sách của Trung quốc ?

Mặc dù Trung Quốc đã không hoàn toàn ghi chép rõ ràng về đường lưởi bò, trong các ghi chú ngoại giao chính thức tại Liên Hợp Quốc, họ đã tuyên bố chủ quyền trên quần đảo Trường Sa và vùng biển liền kề.

Đảo Vỉnh Viển
( Nansha )

8 tháng Ba, năm 2012 Thứ năm.
Robert Beckman, The Straits Times Singapore
Bản tiếng Anh Viet Studies

BHM Lược dịch.

Sau khi yên tĩnh tương đối trong vài tháng qua, tranh chấp giữa Trung Quốc và Philippines trên biển Nam Trung Hoa đã bùng lên một lần nữa. Các trao đổi mới nhất giữa Philippines và Trung Quốc đã được kích hoạt bởi thông báo của Manila rằng họ sẽ mở thăm dò hydrocarbon tại các lô mới ngoài khơi Palawan và bằng 1 thông báo từ Diễn đàn năng lượng qua đó họ sẽ tiếp tục thám hiểm dầu ở Reed Bank bằng cách tiến hành khảo sát địa chấn và bằng cách khoan lên đến hai giếng vào tháng 6 năm 2023. Bắc Kinh đã phản đối các hành động được tưòng thuật, lập luận rằng một số các lô đang ở trong những khu vực mà họ tuyên bố chủ quyền và quyền tài phán.

Câu hỏi quan trọng hơn hết là liệu Trung Quốc có hay không một yêu sách hợp pháp theo quy định của pháp luật quốc tế về các quyền và quyền tài phán trong các vùng biển mà các lô được xác định vị trí . Nếu vậy, nó sẽ có nghĩa là những lô này đang ở trong một khu vực có tranh chấp, và sự phản đối của Trung Quốc đối với hành động đơn phương của Philippines là hợp lệ.

Trung Quốc có yêu sách dựa theo lịch sử lâu dài về chủ quyền đối với các tính năng trong Biển Nam Trung Quốc gọi là quần đảo Trường Sa. Trung Quốc đã liên tục phản đối tuyên bố chủ quyền của Philippines, Việt Nam, Malaysia và Brunei trên một số hòn đảo.

Đưòng chín đoạn đứt khúc ( đường lưởi bò ) nổi tiếng được tìm thấy trong các bản đồ của Trung Quốc về biển Nam Trung Hoa ( Biển Đông ) đã nhắc nhở các nhà phê bình mô tả yêu sách của họ như là yêu sách một vùng lãnh hải, họ khẳng định rằng hoặc là Trung Quốc tuyên bố chủ quyền đối với tất cả các vùng nước trong đường lưởi bò hoặc tuyên bố 80% Biển Nam Trung Hoa như là của riêng của Trung quốc.

Tuy nhiên, Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã nhắc lại rằng Bắc Kinh không tuyên bố chủ quyền đối với tất cả các vùng biển Nam Trung Hoa. Mặc dù Trung Quốc đã không hoàn toàn ghi chép rõ ràng về đường lưởi bò, trong các ghi chú ngoại giao chính thức tại Liên Hợp Quốc, họ đã tuyên bố chủ quyền trên quần đảo Trường Sa và vùng biển liền kề.

Nói chung, đồng ý rằng "vùng biển lân cận" là đề cập đến lãnh hải 12 hải lý (nm), vấn đề có thể được tuyên bố từ bất kỳ lãnh thổ đất liền nào, bao gồm cả các hòn đảo. Hơn nữa, Trung Quốc đã tuyên bố trong các ghi chú ngoại giao chính thức của mình rằng các quần đảo Trường Sa được hưởng một vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) và thềm lục địa theo quy định của pháp luật Trung Quốc và theo Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS) năm 1982.

Một quốc gia không được có chủ quyền trong vùng đặc quyền kinh tế hoặc trên thềm lục địa của nó, nhưng nó có quyền chủ quyền và quyền tài phán đối với mục đích thăm dò và khai thác tài nguyên thiên nhiên của đáy biển và lòng đất trong đặc khu kinh tế và thềm lục địa của nó.

Philippines tuyên bố rằng nó có quyền chủ quyền để khám phá và khai thác các nguồn tài nguyên hydrocarbon trong các lô ở Reed Bank bởi vì họ tuyên bố một đặc khu kinh tế 200 hải lý, đo từ đường cơ sở thẳng nối các điểm ngoài cùng của các đảo ngoài cùng trong quần đảo chính của nó.

Manila đã không tuyên bố chủ quyền một vùng đặc quyền kinh tế hoặc thềm lục địa tại các đảo tranh chấp ở quần đảo Trường Sa mà họ tuyên bố chủ quyền. Thay vào đó, quan điểm của họ có vẻ là, ngay cả khi một số các tính năng gần Reed Bank là những hòn đảo bởi vì chúng được hình thành một cách tự nhiên những khu vực đất ở trên mặt nước khi thủy triều lên, rằng các đảo này chỉ nên được hưởng lãnh hải 12nm, không yêu sách như 1 vùng đặc quyền kinh tế hoặc thềm lục địa.

Quan điểm của Philippines được dựa trên sự khác biệt trong UNCLOS giữa "đảo" và "đá". Cho dù "đảo" theo nguyên tắc được quyền có lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, "đá" không thể duy trì nơi cư trú của con người hay đời sống kinh tế của riêng chúng chỉ được hưởng lãnh hải 12 hải lý.

Hiệu quả thực tế ở quan điểm của Philippines là làm giảm "khu vực tranh chấp" ở quần đảo Trường Sa đối với chính các đảo và lãnh hải 12 hải lý liền kề của chúng. Kể từ khi các lô trong Reed Bank có nhiều hơn 12 hải lý tính từ bất kỳ hòn đảo tranh chấp nào, chúng sẽ không nằm trong một "khu vực tranh chấp", nhưng sẽ hạ thấp hoàn toàn trong phạm trù đặc quyền kinh tế của Philippines tính từ quần đảo của nó.

Trung Quốc có thể duy trì một số các tính năng trong quần đảo Trường Sa gần Reed Bank, chẳng hạn như Nanshan Island (Ma Huan Dao / Đào Vĩnh Viễn / Lawak), là "đảo" theo UNCLOS, vì chúng được hình thành tự nhiên các khu vực đất trên mặt nước khi thủy triều lên . Hơn nữa, Trung Quốc có thể duy trì một số các đảo này được hưởng một vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa vì chúng có khả năng duy trì nơi cư trú của con người hay đời sống kinh tế của riêng mình.

Nếu Trung Quốc tuyên bố rằng một số trong những hòn đảo gần Reed Bank được hưởng một vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, họ có thể bảo lưu rằng họ có quyền chủ quyền và quyền tài phán theo UNCLOS để khám phá và khai thác các nguồn tài nguyên hydrocarbon ở các khu vực này. Do đó, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa tính từ các đảo tranh chấp sẽ không chồng chéo với các vùng đặc quyền kinh tế của Philippines tính từ quần đảo của họ. "Khu vực tranh chấp", sau đó sẽ là những hòn đảo tranh chấp, lãnh hải 12 hải lý của chúng và các khu vực vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của các đảo chồng lên nhau với các đặc khu kinh tế của Philippines.

Nếu các lô trong điều nói đến, gần Reed Bank nằm trong một "khu vực tranh chấp", điều này có ý nghĩa đối với các hoạt động có thể hợp pháp được thực hiện bởi Philippines và Trung Quốc. Quyết định trọng tài quốc tế gần đây đã thấy rằng thăm dò và các hoạt động khai thác đơn phương trong khu vực tranh chấp "là trái với UNCLOS", đặc biệt nếu chúng liên quan đến khoan dầu.

Với hiện tại, có thể nói rằng Trung Quốc có một cơ sở theo UNCLOS và luật pháp quốc tế để khẳng định quyền chủ quyền và quyền tài phán để khám phá và khai thác các nguồn tài nguyên dầu khí trong vùng biển chung quanh một số của quần đảo Trường Sa. Theo đó, những phản đối của họ đối với Philippines có thể được xem như là một hành động hợp pháp để bảo vệ quyền lợi của mình. (lý luận cùn, BHM )

Cách tốt nhất có thể cho hai nước tránh sang một bên những tranh chấp chủ quyền và những tranh chấp đảo đá và tiến hành đàm phán để xác định các khu vực tranh chấp, có thể là đề tài thoả thuận phát triển chung. Trong khi đó, họ nên xử sự kiềm chế và cố gắng không có bất kỳ hoạt động đơn phương nào, điều sẽ làm trầm trọng thêm các tranh chấp vốn đã phức tạp.

Tác giả là giám đốc, Trung tâm Luật quốc tế và Phó Giáo sư tại Khoa Luật, Đại học Quốc gia của Singapore, cũng là phụ tá cao cấp tại Trường Nghiên cứu Quốc tế Rajaratnam S., Nanyang Technological University.

BHM Lược dịch. © 2012 Copyright BOHEMIENVN.


Ghi chép lại bài này để hiểu thêm giọng điệu của những kẻ nói hùa theo quân ăn cướp. Anh ta mặc nhiên cho rằng khi Trung quốc yêu sách đường lưởi bò thì các vùng biển trong đó đều là "khu vực tranh chấp", và Trung quốc có tiếng nói hợp pháp trong vùng biển đó. Dựa vào một bản đồ vu vơ để tranh luận, bản thân người tranh luận đúng là KẺ BÁ VƠ.
Để hiểu thêm về ví dụ điển hình, đảo Nanshan, trong bài báo, xem Quá trình yêu sách chủ quyền của Philippine đối với quần đảo Trường Sa và cơ sở pháp lý.


Trang Chủ

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.