Khả năng quân sự Đối xứng Trung Quốc của Ấn Độ.

Chúng ta không cần Agni-V, tên lửa đạn đạo tầm trung mà chúng ta thử nghiệm thành công vào ngày 19 tháng tư, 2012, để cung cấp cho mình một khả năng răn đe chống lại Pakistan. Chúng ta chỉ cần nó cho một khả năng răn đe để chống lại Trung Quốc.

[caption id="attachment_3174" align="aligncenter" width="540" caption="Tên lửa Agni-V . Photo: Reuters"][/caption]
B. Raman. 22 tháng 4 năm 2012.
Theo Eurasia Review

BHM Lược dịch.

Agni-V là một tên lửa đối xứng -Trung Quốc. Trung Quốc biết một cách đúng đắn điều đó và sẽ đánh giá bất kỳ thay đổi nào cần thiết trong chiến lược quốc phòng của họ đối với Ấn Độ trong quan niệm Ấn Độ có toàn quyền xử dụng một tên lửa có khả năng đánh trúng mục tiêu ở Trung Quốc đại lục, bao gồm cả Bắc Kinh. Các tên lửa hoạt động mà chúng ta có toàn quyền xử dụng bây giờ đang ở trong một vị trí để nhắm mục tiêu thành công vào Tây Tạng bị Trung Quốc chiếm đóng và miền Tây Trung Quốc như Tứ Xuyên, chưa kể vùng kinh tế phát triển như Đông Trung Quốc. Một khi Agni V hoạt động, Ấn Độ phải ở trong một vị trí để nhắm mục tiêu vào các bộ phận đó của Đông Trung Quốc, khu vực thịnh vượng kinh tế mà nó phụ thuộc.

Kế hoạch của Trung Quốc để tự bảo vệ mình chống lại một cuộc tấn công tên lửa Ấn Độ có thể phải bao gồm toàn bộ Trung Quốc, thay vì chỉ có phương Tây Trung Quốc như nó có cho đến bây giờ. Cơ quan tình báo của chúng ta phải có sự giám sát đối với những dấu hiệu về tư duy của Trung Quốc trên chủ đề này.

Trong khi chúng ta đang ở một vị trí chiến lược tốt hơn để bảo vệ mình chống lại Trung Quốc bằng việc ngăn chặn sự cám dỗ của Trung Quốc đe dọa chúng ta với khả năng tên lửa của nó, điều này không có nghĩa là khả năng của chúng ta tự bảo vệ chiến thuật chống lại Trung Quốc sẽ cải thiện với sự dung nạp Agni V vào kho vũ khí của chúng ta .

Khả năng của chúng ta để tự bảo vệ chiến thuật sẽ phụ thuộc vào khả năng thông thường của chúng ta để ngăn chặn một cuộc tấn công bất ngờ của Trung Quốc qua dãy Himalaya để chiếm những khu vực, đặc biệt là ở Arunachal Pradesh mà nó mô tả là miền nam Tây Tạng và nó tuyên bố là lãnh thổ của mình.

Trong 10 năm qua, toàn bộ quân sự Trung Quốc lập kế hoạch đối với Ấn Độ đã được tập trung vào việc cung cấp cho chính nó một khả năng tấn công bất ngờ như vậy. Cải thiện đường bộ và mạng lưới đường sắt ở Tây Trung Quốc, đặc biệt là ở Tây Tạng, nỗ lực của nó cho đường bộ-đường sắt kết nối với Nepal, Myanmar và Bangladesh, cải thiện các căn cứ không quân ở Tây Tạng bị Trung Quốc chiếm đóng và diển tập không quân bắn đạn thật ở Tây Tạng là một phần kế hoạch của nó để tăng cường khả năng tấn công bất ngờ.

Quân đội của chúng ta đã hoạt động kém cỏi trong cuộc chiến tranh Trung-Ấn năm 1962 không phải vì nó là một lực lượng chiến đấu tồi, nhưng vì những nhà hoạch định chính sách của chúng ta đã không cho nó những khả năng cần thiết để vô hiệu hóa một cuộc tấn công bất ngờ của Trung Quốc. Nếu bạn không cung cấp cho quân đội khả năng yêu cầu, bạn không thể đổ lỗi cho nó đối với việc làm tồi.

Phải chăng bây giờ chúng ta đã học được những bài học từ lịch sử và cho quân đội khả năng để đẩy lùi một cuộc tấn công bất ngờ của Trung Quốc và ném chúng trở lại sau khi bắt chúng trả một cái giá không thể chịu nổi ? Trừ khi chúng ta đối đầu với Trung Quốc với triển vọng của một cái giá và kết quả không thể chịu nổi nếu họ tự cho phép một cuộc tấn công bất ngờ như họ đã làm vào năm 1962, sự cám dỗ với nhiệm vụ của họ khởi động một cuộc tấn công bất ngờ, nếu họ mất kiên nhẫn với các cuộc đàm phán biên giới, sẽ vẫn còn.

Trong khi chúng ta đang dần xóa bỏ khoảng cách trong khả năng quân sự chiến lược của chúng ta với Trung Quốc, khoảng cách trong khả năng chiến thuật của chúng ta vẫn còn cần phải được xác định và khắc phục. Trong trạng thái phấn khích của chúng ta qua việc thử nghiệm thành công Agni V, chúng ta không nên đánh mất những khoảng trống tiếp tục trong khả năng chiến thuật và sự cần thiết để đóng chúng.

Tình hình chiến thuật mà chúng ta đối mặt ngày nay là kém thuận lợi hơn so với những gì Trung Quốc đối mặt. Năm 1962, Trung Quốc không có mối quan hệ quân sự có giá trị tiếng tăm với Pakistan. Hôm nay, Trung Quốc có một mối quan hệ quân sự đa chiều với Pakistan, nó tập trung chung quanh trục Gilgit-Baltistan. Năm 1962, Trung Quốc không có sự hiện diện quân sự liên quan đến ngoại vi của chúng ta. Hôm nay, nó đã có ở Myanmar, Bangladesh và Sri Lanka. Năm 1962, chúng ta không phải lo lắng về Không quân và Hải quân Trung Quốc. Hôm nay, chúng ta có.

Năm 1962, chiến tranh dự kiến ​​của Không quân Trung Quốc chủ yếu tập trung vào Đài Loan. Ngày nay, có những dấu hiệu cho thấy một phần thay đổi tư duy của lực lượng không quân của họ hướng đến Ấn Độ. Năm 1962, họ không có Hải quân giá trị tiếng tăm. Hôm nay, có một hải quân ngày càng có khả năng hoạt động ở Ấn Độ Dương.

Đó là đánh giá của tôi rằng nếu người Trung Quốc gắn kết một cuộc tấn công chiến thuật bất ngờ qua dãy Himalaya, nó sẽ là một hoạt động chung của 2 lực lượng Không quân và Bộ binh. Nó sẽ có một cuộc tấn công chớp nhoáng được thiết kế để đáp ứng các mục tiêu lãnh thổ của họ trong thời gian ngắn nhất có thể, mà không cần chạy đua với các nguy cơ của một cuộc chiến tranh kéo dài. Vai trò của Hải quân của họ sẽ là không đáng kể đối với một vài năm tới.

[caption id="attachment_3175" align="alignleft" width="150" caption="B. Raman."][/caption]
Chúng ta phải có một chiến lược đa hướng được thiết kế để cho phép chúng ta ngăn chặn trước một cuộc tấn công chiến thuật của Trung Quốc với những hoạt động hợp tác của những bạn bè Tây Tạng của chúng ta và để đẩy lùi cuộc tấn công của chúng và ném chúng trở lại nếu giành trước những thất bại. Một chiến lược kêu gọi thu thập thông tin tình báo tốt hơn, kết nối tốt hơn đường bộ-đường sắt-bầu trời với khu vực biên giới, các cơ sở gần biên giới được trang bị tốt hơn từ nơi mà Bộ binh và lực lượng Không quân của chúng ta có thể hoạt động và huấn luyện tốt hơn hậu cần đã được thử nghiệm trong thời bình .

Chúng ta đã thực hiện các bước hướng tới hình dạng một chiến lược đa hướng trong khu vực Hy Mã Lạp Sơn, nhưng tiến độ thực hiện chậm. Các nhà hoạch định chính sách của chúng ta nên chú ý khẩn cấp đến điều này. Tư duy chiến lược và chiến thuật của chúng ta vẫn tiếp tục là đối xứng-Pakistan trên quy mô lớn.

Bất kể suy nghĩ điều gì về đối xứng-Trung Quốc có trên quy mô lớn là trong bối cảnh triển khai sức mạnh của chúng ta với sự may mắn của Mỹ. Chúng ta phải nhớ : Nếu có một cuộc chiến tranh biên giới hạn chế khác với Trung Quốc áp đặt trên chúng ta bởi Bắc Kinh, Mỹ sẽ không có vai trò quan trọng trong việc giúp đỡ chúng ta. Chúng ta phải chiến đấu và giành chiến thắng trong cuộc chiến một mình. Chúng ta đang ở một vị trí để làm như vậy chứ ?

B. Raman là Thư ký bổ sung (retd), Ban Thư ký Nội các, Chính phủ Ấn Độ, New Delhi, và hiện nay, Giám đốc Viện Nghiên cứu chuyên đề, Chennai and Associate, Trung tâm Nghiên cứu Trung Quốc, Chennai.

BHM Lược dịch. © 2012 BOHEMIENVN

Trang Chủ

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.