Thiếu đồng thuận đáp ứng cho tầm nhìn.

Nó cũng có thể hàm ý rằng trọng tâm tham gia quốc tế của Mỹ sẽ được tiếp tục trên việc quản lý các vấn đề di sản ở Trung Đông, chứ không phải là chuyển đối hướng đến châu Á.

Homi Kharas. 25/ 05/ 2012.
Theo Brookings

BHM Lược dịch.

Lưu ý của Biên tập viên : Cho cuộc vận động năm 2012 , Bruce Jones, Thomas, Wright, Jane Esberg đã viết 1 bản tóm tắt chính sách đưa ra những ý tưởng đề xuất cho tổng thống tiếp theo trên vấn đề vai trò của Mỹ trên thế giới . Bài viết sau đây là một bài đáp trả với Jones, Wright và Jane Esberg của Homi Kharas. Strobe Talbott, và John-Michael Arnold, cũng chuẩn bị một phản ứng cho rằng sự phân cực chính trị ở Mỹ đang ngăn chặn chính phủ liên bang tiếp nhận hành động rất cần thiết về các vấn đề quan trọng như biến đổi khí hậu và an ninh quốc tế.

Bruce Jones, Jane Esberg, và Thomas Wright tranh luận rằng cuộc bầu cử 2012 không có khả năng có một tác động lớn trên trật tự quốc tế do Mỹ dẫn đầu vì vị trí của chính quyền hiện tại được định hướng không phải bởi ý thức hệ mà bởi một cách tiếp cận chính sách thực dụng, qua đó công nhận 2 sự thật của đời sống trật tự thế giới mới : "Mỹ phụ thuộc vào nền kinh tế toàn cầu và toàn cầu phụ thuộc vào sức mạnh của Mỹ". Những sự thật này là những trình điều khiển quan trọng, nhưng ngày càng xuất hiện quan điểm của Mỹ về các vấn đề chính sách đối ngoại là làm nhiều hơn với chính trị trong nước và ít hơn với các vấn đề đang tiến gần. Bởi vì đảng Cộng hòa và đảng Dân chủ có các đơn vị bầu cử chính trị trong nước hoàn toàn khác nhau, nguy cơ là cuộc bầu cử thực sự sẽ tạo ra những thay đổi quan trọng trong việc Mỹ liên quan đến phần còn lại của thế giới như thế nào.

Một sự việc nào đó nêu ra để đánh lạc hướng câu chuyện nên được bác bỏ ngay lập tức. Mặc dù các tường thuật chính trị cố gắng vẽ ra một sự tương phản giữa chính quyền như là "sự chấp nhận và quản lý sự suy giảm tương đối của Mỹ" với "một sự bác bỏ của đảng Cộng hòa về việc "suy giảm và tái khẳng định chủ thuyết ngoại lệ của Mỹ", ở đó xuất hiện một lý lẻ trung dung giữa 2 quan điểm này mà qua đó nó đại diện tốt nhất cho thực tế. Nền kinh tế toàn cầu và hệ thống tài chính quốc tế phụ thuộc vào sự thực rằng đồng đô la Mỹ là tiền tệ dự trữ quốc tế vô địch và có nhiều giá trị trên toàn cầu, và việc kinh doanh trên toàn cầu mở và hệ thống đầu tư nước ngoài được bảo vệ bằng các ưu thế vượt trội của quân đội Mỹ . Không phải những nền tảng cơ bản thống trị này đang thách thức nghiêm trọng Mỹ. Hoa Kỳ là và sẽ duy trì trong nhiều thập kỷ, đặc biệt trong cả hai mặt này. Chỉ trong những lãnh vực có ít hướng dẫn quan trọng -- chẵng hạn như chia sẻ của Mỹ với nền kinh tế toàn cầu, sản xuất toàn cầu, và thương mại toàn cầu -- mà Hoa Kỳ đang suy giảm trong những điều kiện tương đối. Nhưng điều đó không nhất thiết chỉ rỏ sự suy yếu vị trí toàn cầu của Mỹ. Nó có thể chỉ ra một sự cũng cố khi nhiều quốc gia có một cổ phần lớn hơn trong chức năng của hệ thống kinh tế toàn cầu và do đó phụ thuộc nhiều hơn vào các cơ sở cung cấp của Hoa Kỳ.

Tại thời điểm hiện tại, một chính quyền tương lai sẽ cần phải giải quyết hai vấn đề quan trọng : sự lãnh đạo của Hoa Kỳ đối với một trật tự thế giới mới và trục của Mỹ đối với châu Á . Trong cả hai vấn đề, ở đó xuất hiện có sự khác biệt đáng kể giữa các đảng phái chính trị mà nó gợi ý kết quả bầu cử có thể có một tác động sâu rộng hơn trên thế giới so với đề xuất của Jones, Esberg, và Wright.( không có khả năng có một tác động lớn trên trật tự quốc tế do Mỹ dẫn đầu )

Trật tự kinh tế quốc tế đang trải qua sự thay đổi đáng kể nhất của nó kể từ Chiến tranh thế giới thứ hai. Trên phương diện lịch sử, những trụ cột chính quản lý nền kinh tế toàn cầu -- Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF), Ngân hàng Thế giới, Tổ chức Thương mại Thế giới, Ngân hàng Thanh toán Quốc tế, và Hội đồng Ổn định Tài chính, đã được thống trị bởi các nguồn lực tài chính và trí tuệ của Hoa Kỳ và các đồng minh của nó, đặc biệt là châu Âu. Đối với hầu hết giai đoạn sau chiến tranh này, các nước G7 chiếm ít nhất hai phần ba sản lượng toàn cầu., cộng thêm hoặc trừ đi một vài điểm phần trăm khi các sự kiện lớn như đột biến giá dầu tạm thời trong những năm 1970 phá vỡ sự cân bằng toàn cầu. Các ngân hàng của các nước G7 và các tập đoàn đa quốc gia cũng đã thống trị tài chính toàn cầu và thương mại. Tất cả các quốc gia này, cũng như một số lượng nhỏ hơn các nền kinh tế tiên tiến, đã được cam kết dựa trên một thị trường, nền kinh tế mở, toàn cầu hóa..

Sự thống trị đó đã cho thấy dấu hiệu của sự rạn nứt từ năm 2002. Năm ngoái đã đánh dấu lần đầu tiên trong kỷ nguyên hiện đại mà G7 chia xẻ sản lượng toàn cầu giảm xuống dưới một nửa. Nhũng thị trường mới nổi, lớn, năng động, chủ yếu là ở châu Á, nhưng bao gồm Brazil, Mexico, và Nam Phi, đã trở thành những cầu thủ quan trọng trên toàn cầu Các nước này đã tập trung vào các quy tắc toàn cầu cho phép sự phát triển thông qua một loạt các phương tiện đôi khi đa dạng hơn là các hệ thống hiện tại tập trung vào sự ổn định và các quy định chung của các trò chơi cho tất cả mọi người. Theo quan điểm của các đối tượng khác nhau, việc quản lý hệ thống kinh tế toàn cầu bị căng thẳng. IMF đã không thể đạt được tiến bộ trong việc làm giảm sự mất cân bằng tài khoản toàn cầu hiện nay, vòng đàm phán Doha của các cuộc đàm phán thương mại quốc tế đã bị mắc kẹt trong một thập kỷ, đề xuất các quy định ngân hàng mới đã đặt một phí bảo hiểm ổn định, và gần như không có tiến bộ đã được thực hiện trên việc giảm nhẹ biến đổi khí hậu.

Trong môi trường này, Hoa Kỳ, dưới sự lãnh đạo của Tổng thống George W. Bush, đã gom lại một nhóm mới của các nước một cách thành công, G20, như là cơ chế tự bổ nhiệm hàng đầu để quản lý nền kinh tế toàn cầu .Có hy vọng đáng kể rằng hội nghị G20 sẽ báo hiệu một cuộc cải cách hệ thống quốc tế để tích hợp các cường quốc mới nổi vào hệ thống quản trị toàn cầu. Tuy nhiên, trong thực tế, nỗ lực này không đạt được như ý. Các nền kinh tế mới nổi đã thực hiện một hồ sơ thấp trong G20. Các cải cách trong các tổ chức khác như IMF và Ngân hàng Thế giới đã tiến hành ở một nhịp độ chậm chạp. Và trong khi Hoa Kỳ thực tế có một quyền phủ quyết trên bất kỳ thay đổi nào trên toàn cầu, nó không thể đạt được mục tiêu của mình mà lại không có sự hỗ trợ của các đồng minh hiện tại của nó và các liên minh mới liên quan đến các nền kinh tế lớn mới nổi. Thật không may cho Hoa Kỳ, các đồng minh truyền thống của nó đang phát triển yếu hơn nhanh hơn so với các liên minh mới đang được hình thành. Điều đó lần lượt đang làm suy yếu việc tiếp cận toàn cầu của Hoa Kỳ.

[caption id="attachment_3521" align="alignleft" width="300"] Homi Kharas.[/caption]
Xây dựng liên minh quốc tế là một vấn đề mà qua đó chia rẻ đảng Cộng hòa và đảng Dân chủ. Cụm từ riêng "quản lý toàn cầu" là đủ để kích hoạt sự chán ghét trong một số cơ sở của đảng Cộng hòa. Các Thượng nghị sỹ Cộng hòa tố cáo IMF như một cổ máy giải cứu qua đó gây rủi ro cho những đồng đô la đóng thuế của Hoa Kỳ vì mục đích xã hội chủ nghĩa. Các cảnh báo của IMF chống lại việc giảm thâm hụt sớm để tránh một cuộc suy thoái kép là mâu thuẫn với các quy định kinh tế yêu cầu hạ mức thuế để khuyến khích sản xuất và đầu tư. Các ứng cử viên đảng Cộng hòa đưa ra nền kinh tế của châu Âu là một ví dụ của sự quá mức của chính phủ.. "Yên nào, các con, yên nào" sẽ không thúc đẩy các cuộc thảo luận khí hậu toàn cầu do Liên hiệp quốc bảo trợ. Trong ngắn hạn, thật là hợp lý để nghĩ rằng các nỗ lực định hình lại các thể chế toàn cầu và đạt được những thỏa thuận toàn cầu sẽ trông rất khác nhau tùy thuộc vào kết quả cuộc bầu cử 2012.

Cuộc bầu cử cũng có khả năng ảnh hưởng đến mức độ đối với trục của Hoa Kỳ đối với châu Á. Các Ứng cử viên đảng Cộng hòa đã bày tỏ tranh luận lớn hơn nhiều hướng đến việc sử dụng quyền lực "cứng" trong các vấn đề quốc tế. Cách tiếp cận này sẽ làm phức tạp các mối quan hệ với châu Á và đặt quan hệ Mỹ- Trung Quốc, mối quan hệ song phương duy nhất quan trọng nhất trên thế giới, trên một tiến trình khác nhau. Nó cũng có thể hàm ý rằng trọng tâm tham gia quốc tế của Mỹ sẽ được tiếp tục trên việc quản lý các vấn đề di sản ở Trung Đông, chứ không phải là chuyển đối hướng đến châu Á.

Jones, Esberg, và Wright lập luận rằng sự khác biệt giữa các đảng sẽ là nhỏ trong việc hình thành chiến lược trật tự quốc tế của Mỹ. Tuy nhiên, trên lãnh vực quản trị toàn cầu, các vấn đề địa lý tập trung sự chú ý, và ống kính an ninh chống lại các lợi ích kinh tế, ở đó có thể đánh dấu những phương pháp tiếp cận khác nhau.


Homi Kharas là thành viên cấp cao và là Phó Giám đốc Chương trình Kinh tế Toàn cầu và Phát triển. Trước đây là một kinh tế gia trưởng ở Đông Á và khu vực Thái Bình Dương của Ngân hàng Thế giới.


BHM Lược dịch. © 2012 BOHEMIENVN

Trang Chủ

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.