"Cớm" Trung Quốc trong vũ đài : "bãi lầy" Scarborough

Các quốc gia Đông Nam Á có thể làm rối tung lên một cách thích đáng để tìm kiếm quan hệ gần gũi hơn với Hoa Kỳ, Nhật Bản và thậm chí Ấn Độ và trong mặc cả, đoàn kết để trình diện một "mặt trận chung", do đó hoàn toàn cô lập Trung Quốc. Điều quan trọng là Trung Quốc nhận ra rằng trong tình huống như vậy, nó sẽ là một kẻ thất bại.

By: RS Kalha. / IDSA. 29 tháng năm 2012.
Theo Eurasia Review

BHM Lược dịch.

Khi Trung Quốc quyết định gửi tàu chiến của nó đến bãi cát ngầm Scarborough hoang vắng nằm trong vùng biển Đông, nó có ý định gửi một thông điệp chủ yếu đến Philippines, nhưng quan trọng hơn là Hoa Kỳ và các nước châu Á khác trong tranh chấp với Trung Quốc trên Biển Đông. Thông điệp cho các nước châu Á thì cục súc như nó đã được rõ ràng, rằng nếu bạn quyết định nhận đánh cuộc với Trung Quốc, những hậu quả sẽ không chỉ có một số thất bại quân sự, mà còn là chính trị và kinh tế. Đối với Hoa Kỳ thông điệp rõ ràng ở trên những tranh chấp liên Á. Trung Quốc đã chọn khu vực cho cuộc đối đầu cũng khá tốt. Scarborough Shoal.

Trung Quốc dám chắc rằng bãi cạn Scarborough không được bao gồm trong ranh giới lãnh thổ của Philippines như được quy định trong Hiệp ước Paris (1898), Hiệp ước Washington (1900), Công ước giữa Hoa Kỳ và Anh (1930), Hiến pháp 1935 của Philippines, Đạo luật Cộng hòa số 3046 năm 1961, trong đó xác định đường cơ sở của lãnh hải Philippines, hoặc Hiến pháp năm 1987 của Philippines. Trung Quốc khẳng định rằng khi Hoa Kỳ tiếp nhận chủ quyền của Philippines từ sau quyền lực thuộc địa, Tây Ban Nha, bãi cạn Scarborough không được bao gồm trong phạm vi chủ quyền lãnh thổ của Philippines. Nói đúng ra, theo các dữ kiện trình bày, sự đấu tranh của Trung Quốc là chính xác.

Mặt khác, Bộ Ngoại giao Philippines khẳng định rằng cơ sở chủ quyền và quyền tài phán của Philippines đối với bãi cạn Scarborough không ở trên tiền đề quần đảo Philippines là nhượng địa của Tây Ban Nha chuyển sang Hoa Kỳ theo Hiệp ước Paris. Do Sắc lệnh của Tổng thống số 1599 được ban hành bởi Tổng thống Marcos vào tháng 6 năm 1978, Philippines tuyên bố vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) 200 hải lý (370 km) từ đường cơ sở mà từ đó lãnh hải của họ được đo. Trong năm 2009, Tổng thống Gloria Macapagal-Arroyo đã ban hành Luật đường cơ sở của Philippines năm 2009 (RA 9522). Luật mới phân loại quần đảo Trường Sa và bãi cạn Scarborough như là một chế độ hải đảo thuộc nước Cộng hòa Philippines. Bộ Ngoại giao Philippines tiếp tục trích dẫn trường hợp đảo Palmas, ở đó chủ quyền của hòn đảo này đã được tuyên phán bởi Tòa án Tư pháp Quốc tế ủng hộ cho Hà Lan vì quyền tài phán và kiểm soát có hiệu lực của nó mặc dù tuyên bố theo lịch sử là của Tây Ban Nha. Philippines tuyên bố đã thực hiện quyền tài phán có hiệu lực và chiếm đóng có hiệu lực bi cạn kể từ khi độc lập. Trong luật pháp quốc tế, đây là một thực tế được công nhận. Và do đó không có gì ngạc nhiên khi Trung Quốc không ưa kiểm tra trường hợp của nó trước Tòa án Tư pháp Quốc tế.

Cả Trung Quốc và Đài Loan tuyên bố rằng bãi cạn Scarborough lần đầu tiên được phát hiện và vẻ ra trong một bản đồ trong triều đại nhà Đường và đã có lịch sử được sử dụng bởi các ngư dân Trung Quốc. Năm 1935, sau đó chính phủ Trung Quốc coi bãi cạn như là một phần của quần đảo Trung Sa. Vị trí đó đã được duy trì bởi cả Trung Quốc và Đài Loan. Năm 1947 bãi cạn được đặt tên là Minzhu Jiao. Năm 1983, Cộng hòa nhân dân Trung Quốc đổi tên thành đảo Hoàng Nham, với Minzhu Jiao được dành riêng như là một tên thứ hai. Trung Quốc tái khẳng định tuyên bố chủ quyền trên quần đảo Trung Sa trong Luật của nó năm 1992 về Lãnh hải và vùng tiếp giáp. Trung Quốc tuyên bố tất cả các đảo, đá ngầm, và bãi cát ngầm bên trong đường chữ U trên Biển Đông được vẻ ra trong năm 1947 như là lãnh thổ của mình. Bãi cạn Scarborough nằm trong khu vực này. Không một ai trong số các quốc gia Đông Nam Á chuẩn bị để chấp nhận các tuyên bố của Trung Quốc.

Để làm cho Philippines hiểu tính nghiêm trọng của tình hình, Trung Quốc, trong khi đưa ra sự đe dọa dùng vũ lực bằng cách gửi tàu chiến đến khu vực tranh chấp, cũng đã xử dụng hai biện pháp kinh tế quan trọng. Thứ nhất, nó chặn đứng Philippines xuất khẩu chuối sang Trung Quốc. Thị trường Trung Quốc là rất quan trọng đối với Philippines, trong đó Trung Quốc tiêu thụ gần 25% tổng xuất khẩu chuối của Philippines. Gần 1,2 triệu thùng chuối được vận chuyển hàng tuần đến Trung Quốc với giá khoảng 4 $ mỗi thùng. Mất thị trường Trung Quốc sẽ là một gánh nặng cho Philippines, trong những tuần đối đầu, Philippines đã mất gần 33,1 triệu USD trong xuất khẩu. Thứ hai, Trung Quốc hoãn lại bất kỳ khách du lịch Trung Quốc nào đến thăm Philippines. Điều này cũng là một đòn nặng cho ngành công nghiệp du lịch Philippines khi nó sử dụng một số lượng lớn dân chúng và người Trung Quốc là một trong các nhóm du lịch lớn nhất đến thăm đất nước.

Trên mặt trận chính trị, chuyến thăm của Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Liang Guanglie đã cảnh báo Hoa Kỳ chống lại việc đưa ra bất kỳ khuyến khích nào đối với Philippines trong cuộc đối đầu với Trung Quốc. Đây là một năm bầu cử và không ưa nhập vào bất kỳ cuộc xung đột mới nào, Mỹ đã phủ nhận bất kỳ ý định như vậy và lặng lẽ kêu gọi Philippines không đưa ra bất kỳ hành động khiêu khích nào đối với Trung Quốc. Thứ trưởng Quốc phòng Trung Quốc đã đến thăm Mông Cổ để đáp ứng với đối tác Nga của ông, người đã ở tại Mông Cổ và một lần thứ hai Thứ trưởng đã đến thăm bộ kiểm soát quân sự quan trọng để đôn đốc chuẩn bị ngay trong trường hợp một cuộc xung đột nổ ra.

Những lý do tại sao Trung Quốc đã xử dụng các biện pháp đinh tai nhức óc như vậy không phải là khó thấy. Vừa xảy ra các co giật nội bộ gây ra bởi sự sa thải thành viên Bộ Chính trị Trung Quốc, Bạc Hy Lai, lãnh đạo Trung Quốc hiện tại không muốn tạo ấn tượng rằng nó là nhu nhược, và có thể bị bắt nạt. Nếu như một nhận thức như vậy chiếm ưu thế, nó sẽ là tai họa đối với sự ổn định của nhóm đang cầm quyền. Tương tự như vậy, Tổng bí thư Đảng và Chủ tịch, Tập Cận Bình, không thể đủ khả năng để bắt đầu thời kỳ cầm quyền của mình bằng cách bị xem như là một người dể thuyết phục bởi một nước nhỏ như Philippines. Kết quả cuối cùng của tập phim này có thể là người đương nhiệm hiện nay, ông Hồ Cẩm Đào, trong khi từ bỏ chức chủ tịch nhà nước cũng như lãnh đạo đảng, có thể tiếp tục một thời gian nửa như là Chủ tịch Ủy ban quân sự trung ương. Điều này sẽ cung cấp sự ổn định cần thiết đối với sự thay đổi êm thấm hệ thống làm việc được dự kiến ​​tại Đại hội Đảng 18.


Trung Quốc cũng muốn gửi một thông điệp tới tất cả các ứng cử viên khác trong tranh chấp Biển Đông, trong khi Trung Quốc sẽ có thể muốn một giải pháp ngoại giao, nó sẽ phản ứng dữ dội nếu bị khiêu khích thích đáng và sẽ không được đối xử thô lổ. Nó cũng muốn chứng minh rằng Hoa Kỳ sẽ không nhất thiết phải can thiệp quân sự trong mỗi và mọi dịp và rằng các nước Đông Nam Á có thể cần xem xét lại và giữ thực tế này trong tâm trí. Về kinh tế, Trung Quốc đã chứng minh rằng thị trường khổng lồ Trung Quốc không thể bị bỏ qua và đó là một bài học khó khăn mà Philippines đã học được với cái giá của nó. Tuy nhiên, người Trung Quốc có ý thức thực tế rằng chiến thuật bắt nạt của họ cũng có thể có một hiệu ứng ngược lại. Các quốc gia Đông Nam Á có thể làm rối tung lên một cách thích đáng để tìm kiếm quan hệ gần gũi hơn với Hoa Kỳ, Nhật Bản và thậm chí Ấn Độ và trong mặc cả, đoàn kết để trình diện một "mặt trận chung", do đó hoàn toàn cô lập Trung Quốc. Điều quan trọng là Trung Quốc nhận ra rằng trong tình huống như vậy, nó sẽ là một kẻ thất bại.


IDSA : Viện Nghiên cứu và Phân tích Quốc phòng (IDSA) là cơ quan phi đảng phái, tự trị dành riêng cho nghiên cứu khách quan và nghiên cứu chính sách có liên quan trên tất cả các khía cạnh quốc phòng, an ninh. Nhiệm vụ của nó là để thúc đẩy an ninh quốc gia và quốc tế qua các thế hệ và phổ biến kiến ​​thức về các vấn đề liên quan đến quốc phòng, an ninh. IDSA đã luôn được xếp trong vài năm qua là một trong những think tank hàng đầu ở châu Á.


BHM Lược dịch. © 2012 BOHEMIENVN

Trang Chủ

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.