Cái gì, Tôi độc tài ?

Quên đi các chính ủy và những lãnh tụ độc tài vụng về. Những kẻ độc tài hiểu biết hiện nay viện dẫn dân chủ và hăm dọa một cách kín đáo.

[caption id="attachment_3799" align="alignleft" width="199"] Thách thức ngày hôm nay không phải là việc có súng để tàn sát người dân trên đường phố. Đó là giử cho họ khỏi phải rèn luyện kỷ năng làm thế nào để diểu hành[/caption]By WILLIAM J. Dobson. Updated 10, tháng Sáu, 2012, 2:46 p.m. ET
Theo Wall Street Journal

BHM Lược dịch.

Trong tháng 3 năm 2011, một vài tuần sau khi đám đông rời khỏi Quảng trường Tahrir, tôi ngồi lại với Sherif Mickawi, một cựu kỷ sư không quân người Ai Cập trở thành nhà hoạt động chính trị. Ông là một trong những nhà lãnh đạo trẻ, những người đã giúp tập hợp mọi người để lật đổ Tổng thống Hosni Mubarak. Nhưng không kể sự thành công của cuộc cách mạng dân chủ, ông Mickawi có vẻ lo lắng.

"Họ hiểu trò chơi hiện nay", siết chặt đôi tay, ông nói. "Khi cơn bão lớn đến , bạn cần phải chống lại nó. Khi cơn bão đi qua, bạn có thể phải đứng lên một lần nữa. Chúng không có nghĩa là đánh mất những gì chúng có".

Chúng tôi muốn tin rằng các chế độ độc tài ngày nay là đám người bảo thủ, vụng về, ngu ngốc, thú vật ì ạch, gợi nhớ lại Liên Xô trong những ngày cuối cùng của nó hoặc của nước cộng hòa "chuối" (nước nhỏ phụ thuộc vào xuất khẩu trái cây) Nam Mỹ. Đúng như thế, một nhúm chế độ độc tài lạc hậu, có quan điểm củ rích đã điều khiển để lê lết đi vào thế kỷ 21. Họ là Bắc Triều Tiên , Turkmenistans và Guineas Equatorial của thế giới. Tuy nhiên, họ đại diện cho chế độ độc tài của quá khứ. Họ ít thực hiện các nỗ lực để tỏ ra như là đang có bất cứ điều gì khác hơn những gì họ đang có. Họ vẫn có khả năng của những tên tội phạm lớn, như những cảnh khủng khiếp từ Syria của Bashar al-Assad nhắc nhở chúng ta, nhưng không một ai mong muốn cạnh tranh với họ.

Những kẻ độc tài thông minh hơn của ngày nay, ngược lại, họ hiểu rằng trong một thế giới toàn cầu hóa, các hình thức tàn bạo của hăm doạ -- hàng loạt vụ bắt giữ, những toán hành quyết, bạo lực đàn áp -- tốt nhất là phải thay thế sự áp bức với những hình thức tinh vi hơn.

[caption id="attachment_3790" align="alignleft" width="300"] Thay vì bắt giữ thành viên các nhóm nhân quyền, Vladimir Putin của Nga triển khai thu thuế, thanh tra y tế để đóng cửa các nhóm bất đồng chính kiến​​, William Dobson viết.[/caption]
Thay vì bắt giữ các thành viên của các nhóm nhân quyền, Vladimir Putin của Nga triển khai thu thuế, thanh tra y tế để đóng cửa các nhóm bất đồng chính kiến. Tại Venezuela, Hugo Chávez bảo đảm cho pháp luật được viết một cách rộng rãi và sau đó xử dụng chúng như một con dao mổ để nhắm mục tiêu vào các nhóm mà ông ta cho là mối đe dọa. Thay vì đóng cửa tất cả các phương tiện truyền thông, những bạo chúa hiện đại thực hiện các ngoại lệ đối với các phương tiện nhỏ -- các tờ báo thông thường -- qua đó cho phép thảo luận công khai hạn chế. (Xét cho cùng là chế độ cần một người nào đó để điều tra tham nhũng.)

Không giống như những nhà độc tài ở Trung Đông, các ông chủ của Đảng Cộng sản Trung Quốc thực thi một giới hạn hai nhiệm kỳ đối với các nhà lãnh đạo hàng đầu của họ và thường xuyên kêu gọi dân chủ trong các bài phát biểu của họ. Các nhà lãnh đạo Liên Xô thường xuyên tổ chức các cuộc bầu cử và thông báo rằng họ đã giành được cái không thể xảy ra, 99% phiếu bầu . Ngày nay, điển hình các mật vụ của điện Kremlin ngưng nhồi nhét vào hòm phiếu khi họ đạt đến 70%. Nhà độc tài hiện đại hiểu rằng tốt hơn là tỏ ra giành chiến thắng trong một cuộc bầu cử gây tranh cãi hơn là ăn cắp công khai.

Ông Putin đã học được về chế độ độc tài bằng việc quan sát một sự thất bại. Là một sĩ quan KGB trẻ đóng quân ở Dresden vào cuối những năm 1980, ông đã nhìn thấy sự sụp đổ của nhà nước độc tài toàn trị khắc nghiệt ở Đông Đức chung quanh ông ta. Ông đã bị sốc, sau này ông gợi lại, Cộng hòa Dân chủ Đức đã bị "xâm lược hoàn toàn".

Vì vậy, ông Putin đã làm việc trong các vết sẹo của hệ thống chính trị của Nga, tập trung quyền lực thông qua các kênh mà có thể ít nhất tỏ ra là dân chủ. Một lần ông đã xử dụng luật bầu cử để cắt giảm thành phần tán thành không cân nhắc ở quốc hội, ông đã tạo ra một tổ chức mới để làm luật, các phương tiện truyền thông và các chuyên gia xã hội dân sự cung cấp cho ông các thông tin phản hồi rằng một cơ quan lập pháp không có thể -- đúng hơn là không có quyền biểu quyết.

"Chủ nghĩa Putin đón cản các quyền chính trị của bạn nhưng không chạm vào tự do cá nhân của bạn", lãnh đạo đối lập Boris Nemtsov nói với tôi. "Bạn có thể đi du lịch, bạn có thể di cư nếu bạn muốn, bạn có thể đọc Internet . Cộng sản chặn quyền tự do cá nhân cộng với tự do chính trị. Đó là lý do tại sao cộng sản có vẻ ngu ngốc hơn Chủ nghĩa Putin."
[caption id="attachment_3791" align="alignleft" width="300"] Dobson lập luận rằng Hugo Chávez của Venezuela bảo đảm cho pháp luật được viết một cách rộng rãi và sau đó sử dụng chúng để nhắm mục tiêu vào các nhóm mà ông ta cho là một mối đe dọa.[/caption]
Ông Chávez của Venezuela lựa chọn một cách tiếp cận khác. Ông tán tỉnh sự hỗn loạn. Then chốt của chế độ của ông đã luôn luôn có, hơi nghịch lý, các cuộc bầu cử. Không có vấn đề gì khi bạn ghé thăm Venezuela, đó là mùa bầu cử. Trong khi các dịch vụ của chính phủ sụp đổ và tội phạm tăng nhanh, ông Chávez đã nắm giữ một khả năng bám chặt sắt đá trên cơ sở tổ chức các cuộc bầu cử, phác thảo những bản đồ bầu cử và thiết lập các quy tắc. Các kỹ sư bầu cử của ông sắp xếp gian lận khu vực bầu cử để giành phần thắng thuộc hàng tốt nhất thế giới. Trong cuộc bầu cử lập pháp vừa qua, đảng của ông Chávez mất phiếu phổ biến tại một số thành phố và tiểu bang nhưng vẫn giành được 70% số ghế.

Sợ hãi cũng là một vũ khí mạnh mẻ. Năm 2005, những người ủng hộ ông Chavez đã tạo ra "Maisanta" -- một cơ sở dữ liệu kỹ thuật số bao gồm tên, địa chỉ, số cử tri-chứng minh thư và lý lịch đi bỏ phiếu của hàng triệu người dân Venezuela. Sao chép vào những chiếc đĩa nhỏ gọn, thông tin này đã được phân phối cho phe đảng Chávez trên khắp đất nước. Nó có thể được tham khảo ​​khi một người nào đó xin việc làm, tìm kiếm chăm sóc y tế hoặc các hồ sơ khai thuế. Bản sao vi phạm bản quyền ở khắp mọi nơi. Tôi đã mua chiếc đĩa của tôi khoảng 1,50 $.

[caption id="attachment_3788" align="alignleft" width="300"] Thủ tướng Ôn Gia Bảo của Trung Quốc, ở trên. Trong phản ứng với quảng trường Thiên An Môn, William Dobson cho rằng lãnh đạo đảng của Trung Quốc đưa ra một hiệp định mới với người dân Trung Quốc: Miễn là bạn không đe dọa độc quyền của chúng tôi về quyền lực, chúng tôi sẽ cho bạn bắt tay vào doanh nghiệp của bạn và thậm chí có thể phát triển thịnh vượng.[/caption]
Đối với các nhà độc tài hiểu biết, Trung Quốc là ví dụ trêu ngươi nhất. Trong năm 1989, tại thời điểm biểu tình ở Quảng trường Thiên An Môn, không ai có thể dự đoán rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ là vô cùng mạnh hơn 20 năm sau đó. Thành công của nó được công nhận chủ yếu là để chế độ trả lời với cú sốc song sinh của cuộc biểu tình và sự sụp đổ của đế chế Xô Viết. Thay vì chuyển vào bên trong, Bắc Kinh đã phát động một cuộc nghiên cứu tỉ mỉ về những thất bại của cộng sản và thay đổi công thức riêng của mình để duy trì quyền lực. Những đội ngủ các nhà nghiên cứu đã đi sang Nga, Đông Âu và Trung Á để tiến hành các cuộc khám nghiệm "tử thi chế độ" trên những chế độ đó. Đảng đưa ra một hiệp định mới với người dân Trung Quốc : miễn là bạn không đe dọa độc quyền của chúng tôi về quyền lực, chúng tôi sẽ cho bạn bắt tay vào doanh nghiệp của bạn và thậm chí có thể phát triển thịnh vượng.

"Thách thức ngày hôm nay không phải là việc có súng để tàn sát người dân trên đường phố. Đó là giử cho họ khỏi phải rèn luyện kỷ năng làm thế nào để diểu hành"

[caption id="attachment_3789" align="alignleft" width="300"] Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào. Lãnh đạo Trung Quốc đã vay mượn một số ý tưởng cải cách giới hạn, các cuộc bầu cử địa phương, điều trần công khai, tham gia dự thảo ngân sách từ các nền dân chủ phương Tây.[/caption]
Chế độ thậm chí còn vay mượn một số ý tưởng cải cách -- những giới hạn phạm vi, các cuộc bầu cử địa phương, điều trần công khai , tham gia vào việc dự thảo ngân sách -- từ các nền dân chủ phương Tây. "Chúng tôi không lãng phí thời gian của chúng tôi với những gì là chủ nghĩa tư bản hay chủ nghĩa xã hội là gì", một cố vấn đảng nói với tôi. "Nếu hôm nay tốt hơn ngày hôm qua, sau đó tôi thích chính sách."

Tại Ai Cập, những nỗi sợ hãi của ông Mickawi, nhà hoạt động chính trị, đã được chứng minh là chính đáng. Quân đội, thành phần hưởng lợi chính thức lâu dài của chế độ Mubarak, không mong muốn cải cách. Thay vì giải thể các chi nhánh của bộ máy an ninh cũ, các tướng đã chỉ đổi tên chúng.. Và chẵng phải làm việc với các nhóm bất bạo động đã dẫn đầu cuộc cách mạng, các tướng đã tố cáo họ nhận được huấn luyện quân sự nước ngoài.

Mặc dù hơn 10.000 thường dân Ai Cập đã bị xử tại Tòa án quân sự sau sự sụp đổ của ông Mubarak, chỉ có hai sĩ quan cảnh sát đã đi tù vì giết chết gần 1.000 người biểu tình. Hôm nay, Ahmed Shafiq, cựu chỉ huy lực lượng không quân (như chính ông Mubarak), là một trong hai ứng cử viên trong cuộc bầu cử tổng thống tiếp theo của Ai Cập.

Các nhà độc tài hiện đại lâu bền hơn so với số phận của một nhà độc tài duy nhất, nhưng nó cũng có lỗ hổng của nó. Ánh huy hoàng của dân chủ trên ngay cả những chế độ độc tài tinh vi nhất mất dần theo thời gian, như cả hai ông Putin và ông Chávez đang học. Ngay cả khi quân đội Ai Cập cố gắng bảo tồn một phiên bản được tân trang từ chế độ cũ, người dân Ai Cập sẽ không bao giờ quên những gì nó có nghĩa là tập hợp lại tại Quảng trường Tahrir và bỏ phiếu cho lần đầu tiên. Không còn nửa câu chuyện họ chỉ là khán giả đối với chính trị của đất nước họ.

[caption id="attachment_3792" align="alignleft" width="300"] Sức khỏe của Cựu Tổng thống Ai Cập Hosni Mubarak bị suy giảm "nghiêm trọng" vào ngày 05 Tháng Sáu năm 2012 sau khi với đã 84 tuổi bị kết án tù chung thân và chuyển đến một nhà tù Cairo, các cơ quan tin tức chính thức báo cáo. "Ngay cả khi quân đội Ai Cập cố gắng để bảo tồn ...[/caption]
Tôi hỏi một quan chức Trung Quốc nếu có bất cứ điều gì mà đảng đã thấy ở Tunis, Cairo hoặc Benghazi mà qua đó có thể là một nguyên nhân báo động. Ông trả lời, Vâng. Đảng đã tồn tại được qua thời điểm Thiên An Môn, nhưng ít người nghĩ rằng nó có thể tồn tại qua một thời điểm khác. "Nếu họ để cho nhiều người đi đến quảng trường công cộng một lần nữa," ông nói, "họ chắc chắn sẽ bị mất."

Đối với các nhà độc tài đương đại, thách thức không phải là việc có đủ súng để tàn sát người dân trên đường phố. Nó đang tìm cách để giử cho họ chẵng bao giờ học cách làm thế nào để diễu hành.

William. J. Dobson là chính trị gia và là biên tập viên đối ngoại của Slate. Bài tiểu luận này được chuyển thể từ cuốn sách mới của ông, "The Dictator's Learning Curve: Inside the Global Battle for Democracy" được xuất bản bởi Doubleday.


BHM Lược dịch. © 2012 BOHEMIENVN

Trang Chủ

Chia xẻ bài này :
Bookmark and Share

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.