Dối trá, quá Dối trá và những Thống kê bí mật của Trung Quốc.

Bên cạnh những khung cảnh ô nhiễm, Bắc Kinh đang cố gắng giữ bí mật những gì nửa ?

[caption id="attachment_3750" align="alignleft" width="300"] MARK Ralston / AFP / Getty Images.[/caption]BY TREFOR MOSS | 7, tháng Sáu, 2012.
Theo Foreign Policy

BHM Lược dịch.

Bắc Kinh tỏ ra không bí mật trước những bí mật của nó. Trong khi chính phủ trở nên kiểm soát ít hơn so với thói quen nó thường làm, thông tin không phù hợp với mục đích rộng lớn của Bắc Kinh vẫn bị ngăn cản, mà thông tin không hoàn toàn phù hợp với mục đích của nó thường là tinh tế cho đến khi nó được giải đáp. Chỉ tháng trước, một op-ed trong tờ báo do nhà nước quản lý, tờ Bắc Kinh hàng ngày, đã bộc lộ các phóng viên địa phương khoe khoang một khuynh hướng đáng xấu hổ hướng tới ổn định báo chí . "Phương tiện truyền thông Trung Quốc quan tâm đến những tin tức tiêu cực đã bị dụ dỗ vào những việc làm sai trái bởi các khái niệm của phương Tây", nó cáu tiết.

Độ nhạy cảm của nhà nước Trung Quốc về sự kiểm soát chương trình các "tin tức xấu" đã được nhấn mạnh một lần nữa trong tuần này khi Bắc Kinh công khai khiển trách Đại sứ quán Mỹ đối với việc đôi khi so sánh các vấn đề ô nhiễm không khí của Bắc Kinh và xuất bản các dữ liệu đó trên Twitter với từ ngữ "ngu xuẩn xấu xa". Thiệt hại bị hạn chế : mặc dù nhiều người ở nước ngoài và người Trung Quốc hiểu biết về web vẫn có thể truy cập vào nó, Twitter đã bị chặn tại Trung Quốc. Tuy nhiên, những ý kiến về khói (bụi) của đại sứ quán Mỹ đang gây lúng túng cho chính phủ Trung Quốc, mà qua đó họ có được các cách xử lý ô nhiễm riêng có xu hướng gặt hái nhiều thuận lợi hơn.

Nhưng ô nhiễm chỉ là một trong các mục trên danh sách tuyên truyền. Bất cứ điều gì có thể làm sáng tỏ những chính sách thất bại, tệ nạn xã hội, hoặc thậm chí cả tính cách của các nhà lãnh đạo của đất nước đều có khả năng bị thay đổi hoặc bị ức chế. Dưới đây là Sáu trong số những "tin tức xấu" cấm kỵ của Bắc Kinh.

1. Số liệu kinh tế.

[caption id="attachment_3751" align="alignleft" width="300"] STR / AFP / GettyImages.[/caption]
Tăng trưởng của nền kinh tế Trung Quốc là một câu chuyện "tin tốt" mà qua đó nói chung yêu cầu duy nhất là sự soi sáng chạm vào cây bút đỏ kiểm duyệt, nhưng với một suy giảm dự kiến trong nền kinh tế của Trung Quốc cùng với nền kinh tế thế giới phụ thuộc nhiều vào tăng trưởng của Trung Quốc hơn bao giờ hết, thị trường sẽ thích có được một cái nhìn kỹ hơn vào sổ sách kế toán của các công ty nhà nước Trung Quốc để tự trấn an rằng phép lạ kinh tế được xác định trên những con số mà chúng được thêm lên. Trung thực là chìa khóa đối với sự tin tưởng của thị trường, và Bắc Kinh đã cởi mở trong việc tường trình nhiều chỉ số đáng lo ngại , chẳng hạn như sản lượng sản xuất yếu kém, sự nổi lên về triển vọng trung hạn của nền kinh tế.

Tuy nhiên, có những gợi ý rằng Bắc Kinh đang trở nên ít hơn, không nhiều hơn, sự minh bạch khi nói đến nền kinh tế. Gần đây, chính phủ bắt đầu giấu giếm các báo cáo tài chính của các công ty Trung Quốc trước các nhà đầu tư nước ngoài -- thông tin mà nó đã làm sẵn trước đó. Và vào tháng Năm, Bắc Kinh hướng dẫn rằng các chi nhánh địa phương của các công ty kiểm toán quốc tế "Bốn ông bự" (Big Four) phải được quản lý bởi các công dân Trung Quốc vào năm 2017 nếu họ muốn tiếp tục kiểm toán các tài khoản của các công ty Trung Quốc. Điều này theo sau sự từ chức vào năm ngoái của một số kiểm toán viên phương Tây làm việc trên sổ sách của công ty Trung Quốc sau khi họ tuyên bố đã phát hiện thấy những điều bất thường.

Nếu Bắc Kinh đang tiên liệu một sự trốn chạy các dữ liệu kinh tế ảm đạm, khuynh hướng tự nhiên của nó là có thể nắm giữ càng nhiều càng tốt các số liệu thống kê không để lọt ra ngoài lĩnh vực công cộng. Trong năm 2007, một báo cáo của chính phủ được ủy quyền chi tiết hóa các chi phí kinh tế của thiệt hại môi trường bị cho là kết quả của việc hiện đại hóa của đất nước, các dữ liệu khắc họa đặc biệt từ cả Cục Quản lý Bảo vệ Môi trường Nhà nước, và Văn phòng Thống kê Quốc gia (NBS) ; các cơ quan chính phủ biên soạn số liệu thống kê kinh tế xã hội của chính phủ. Con số từ các thành viên chính phủ cao cấp đưa ra rõ ràng cho thấy khó đọc, và không bao giờ phát hành các dữ liệu liên quan.

2. Tội phạm.

[caption id="attachment_3752" align="alignleft" width="300"] China Photos / Getty Images.[/caption]
Trung Quốc đã trở nên thực tế hơn về các vấn đề pháp luật và trật tự của nó kể từ khi được cho là thời kỳ tội phạm-tự giác của xã hội chủ nghĩa không tưởng của Mao. Các dữ liệu chính thức của Bắc Kinh tuyên bố rằng tội phạm bất bạo động đang gia tăng nhưng cũng cho rằng tỷ lệ giết người giảm một nửa từ năm 2000 đến 2009.

Vì vậy, lông mày đã dựng ngược trong năm 2010 khi một think tank của chính phủ , Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Trung Quốc, báo cáo rằng tội phạm bạo lực đã gia tăng lần đầu tiên trong một thập kỷ. Việc chấp nhận một chuỗi các sự cố bạo lực, thường liên quan đến nhiều vụ giết người ngẫu nhiên, mà qua đó đã gây sốc cho công chúng nói chung và làm cho Bắc Kinh không thể làm ngơ. Tuy nhiên, các nhà khoa học xã hội tỏ ra nghi ngờ về tuyên bố rằng tội phạm bạo lực chỉ bắt đầu tăng. Câu hỏi không thể tránh khỏi của họ : Phải chăng các số liệu tội phạm đã bị nhào nặn ngay từ đầu ?

Một phần của vấn đề có thể là các thủ tục báo cáo tội phạm được xử dụng bởi cảnh sát Trung Quốc là hết hạn. Một cảm giác của sự cảm thông đối với các tội phạm bạo lực trong một xã hội ngày càng tức giận cũng là một sự phát triển đáng lo ngại mà chính phủ mong muốn che giấu. Đầu năm nay, tờ báo của Đảng Cộng sản, tờ Nhân dân hàng ngày, đã hỏi các cư dân mạng Trung Quốc rằng họ cảm nhận như thế nào về vụ giết người tàn bạo của một bác sĩ ở thành phố phía đông bắc Cáp Nhĩ Tân : 2/3 nói rằng họ đã "sung sướng" với tình huống đó. Rỏ ràng đã có quá nhiều thông tin công cộng đối với Bắc Kinh, và câu chuyện đã nhanh chóng bị xóa khỏi trang web của tờ báo.

3. Bất ổn xã hội.

[caption id="attachment_3753" align="alignleft" width="300"] PETER / AFP / Getty Images.[/caption]
Xã hội Trung Quốc đang trải qua cơn bảo thay đổi, và gia tăng khoảng cách giữa người giàu và người nghèo là một trong những mối quan tâm chính sách quan trọng nhất của Bắc Kinh.

Chính phủ mở ra sự chênh lệch về thu nhập ở đô thị và nông thôn. Tuy nhiên, trong một phiên bản của câu chuyện, khoảng cách giàu nghèo đang được thu hẹp : Theo NBS, tỷ lệ thu nhập ở đô thị so với nông thôn trên khắp Trung Quốc đã giảm từ 3,13 xuống 1 trong năm 2011; từ 3,33 xuống 1 trong năm 2009. Nhưng trong các phiên bản khác của câu chuyện khoảng cách giàu có, bất bình đẳng ngày càng tồi tệ hơn -- đặc biệt là khi mà một ai đó kể đến thu nhập bí mật của người giàu đô thị . Ngay cả các phương tiện truyền thông nhà nước cũng đã nghi ngờ về các số liệu của NBS, với China Daily khẳng định vào tháng Tư rằng "các chính sách và các biện pháp đã không đảo ngược được việc mở rộng khoảng cách thu nhập".

Bắc Kinh cũng đã trở nên thận trọng với việc công bố dữ liệu về "sự cố hàng loạt", khi nó mô tả chúng, mà thường được kích hoạt bởi sự lạm dụng của các quan chức trong tỉnh. Trường hợp cá biệt chẵng hạn như cuộc nổi dậy hồi năm ngoái ở Wukan -- ngôi làng ở Quảng Đông mà đã lật đổ thành công các nhà lãnh đạo địa phương tham nhũng -- đôi khi thu hút sự chú ý của quốc tế. Nhưng vô số tập phim tương tự ở trên khắp các vùng nông thôn Trung Quốc (nhất là bất ổn ở Tây Tạng và Tân Cương) phần lớn không được báo cáo. Các nhà báo nước ngoài thường ước tính rằng có khoảng 100.000 "rối loạn" bùng nổ ở Trung Quốc hàng năm. Bắc Kinh có thể biết con số thực tế, nhưng không nói.

4. Cuộc sống cá nhân của lãnh đạo.

[caption id="attachment_3754" align="alignleft" width="300"] STR / AFP / Getty Images[/caption]
Các nhà lãnh đạo Trung Quốc bảo vệ quyết liệt khi nói đến lĩnh vực tư nhân của riêng mình. Vì vậy, trong khi các công dân bình thường Trung Quốc biết Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, và có thể vợ của ông tên là gì, hầu như không có thông tin có ý nghĩa về cuộc sống cá nhân của họ lọt ra ngoài lãnh vực công cộng. Truyền thông nhà nước miêu tả các nhà lãnh đạo của đất nước như là những dáng vẻ hời hợt chỉ được xác định bởi nghề nghiệp chính thức của họ và bởi tất cả mong muốn ám ảnh của họ đối với phúc lợi của người dân ; một nhà báo Trung Quốc đã bị sa thải bởi báo cáo "bí mật nhà nước" rằng Hồ Cẩm Đào có bệnh tiểu đường . So sánh với hàng tập trang được xuất bản về cuộc sống riêng tư của gia đình Obama, bạn sẽ có được ý tưởng.

Những gì họ phải che dấu ? Trong một số trường hợp, một số lượng đáng kinh ngạc. Thỉnh thoảng, khi Đảng Cộng sản mớm cho các con quái vật phương tiện truyền thông một trong những dữ liệu riêng của mình về các tội lỗi quá cực đoan để đối phó với nội bộ, chúng ta bắt được một cái nhìn thoáng qua của một cuộc sống đầy màu sắc, những người này đôi khi dẫn đầu. Bạc Hy Lai, ví dụ, làm cho John Edwards giống như một chàng trai trong ca đoàn : Câu chuyện sụp đổ gần đây của cựu thành viên Bộ Chính trị là khủng khiếp với những cáo buộc giết người, âm ​​mưu, tham nhũng, và tham ô. Các câu chuyện đó được công khai báo cáo đầy đủ một cách bất thường : quan chức Đảng Cộng sản đã có tình nhân của vợ anh ta bị ám sát, cựu Bộ trưởng Đường sắt bị đá ra khỏi Đảng hồi tháng Năm được cho là ăn cắp 157 triệu $ ; các vương hầu, những người theo nghĩa đen cho rằng hắn ta có thể thoát khỏi tội giết người trong năm 2010 bởi vì cha của hắn là Phó Giám đốc cảnh sát của một thành phố cỡ trung bình.

Trường hợp cuối là một bài học khó chịu cho chính phủ : họ cố gắng đàn áp những câu chuyện phản tác dụng , và nó đã trở nên một dạng virus lây lan. Thông điệp là ỉm đi chuyện cơ quan kiểm duyệt không luôn luôn làm việc. Nó là tốt hơn thay vì để bảo vệ thành phần "cốt lõi" bằng cách hy sinh một vài trường hợp vô vọng ở ngoài rìa. Nhưng làm thế nào Đảng quyết định những cá nhân nào được bảo vệ, và những cá nhân nào được ném cho những con sói, đơn giản là chúng ta không biết.

5. Những dự án bạc triệu.

[caption id="attachment_3755" align="alignleft" width="300"] STR / AFP / Getty Images.[/caption]
Dữ liệu về những chiến công phi thường của kỹ thuật Trung Quốc rất phong phú. Nhịp của cây cầu biển dài nhất thế giới tại Thanh Đảo, công suất phát điện của đập Tam Hiệp, tốc độ của tàu đệm từ trưòng cao tốc Thượng Hải : Chúng tôi biết tất cả các loại thông tin chi tiết về các dự án này, vì nó là một nguồn của niềm tự hào lớn.

Nhưng khi vẻ hào nhoáng bề ngoài ra khỏi các dự án uy tín này, dòng chảy thông tin có thể nhanh chóng khô cạn. Sau nhiều năm nghi ngại phổ biến về tác động môi trường của đập Tam Hiệp -- quan sát ảnh hưởng từ trận động đất, sạt lở đất với hạn hán -- cuối cùng chính phủ đã thừa nhận trong năm 2011 rằng có những mối quan tâm lớn về dự án kỹ thuật hàng đầu của nó. Tuy nhiên, dữ liệu chi tiết về môi trường vẫn chưa xuất hiện, khẵng định là họ sẽ thực hiện cách giải thích kinh khủng đối với hàng triệu người dân sống gần đó.

Tương tự như vậy, sự thất bại của chương trình đường sắt cao tốc đầy tham vọng của Trung Quốc đã công khai thừa nhận năm ngoái sau một vụ tai nạn gần Ôn Châu đã giết chết 40 người . Chỉ khi đối mặt với sự phản đối kịch liệt của công chúng nổ ra bởi những cái chết và những lời xin lỗi vụng về của các quan chức đường sắt đã làm cho một sự thật khác nổi lên : rằng dự án đã được điều hành bởi một nhóm các cá nhân tham nhũng, những người được xác định triển khai sự kết nối càng sớm càng tốt, bất kể những tác động an toàn và những chi phí tài chính quá cao. Chương trình một lần tiếp đón bây giờ phần lớn bỏ mục tin tức, khi Trung Quốc lột vảy quay lại tham vọng ban đầu của nó đối với một mạng kết nối quốc gia tốc độ cao.

6. Bi kịch lịch sử

[caption id="attachment_3756" align="alignleft" width="300"] ED JONES / AFP / GettyImages.[/caption]
Trung Quốc hầu như không phải là trường hơp duy nhất có những sai lầm trong quá khứ đấu tranh. Tuy nhiên, trong khi Đảng Cộng sản chủ trương tự phê bình, chỉ có duy nhất trong rất nhiều lời chỉ trích sai lầm ngớ ngẩn của Đảng có thể được tha thứ vì sợ làm suy yếu tính hợp pháp của nó. Vì vậy, cuộc thảo luận về các tập phim đau đớn nhất trong lịch sử hiện đại của Trung Quốc -- Đại nhảy vọt, Cách mạng văn hóa, và đàn áp ở quảng trường Thiên An Môn -- vẫn còn bị hạn chế gắt gao.

Chính phủ sở hữu hồ sơ hộ khẩu chi tiết mang tính chất hẹn hò trở lại những năm 1950, nhờ vào mạng lưới rộng lớn của Cục Công an (các trạm cảnh sát có hiệu quả tại địa phương). Dữ liệu này, cùng với các hồ sơ khác của chính phủ, có thể cung cấp một ước tính chính xác về bao nhiêu người đã chết như là kết quả của những vụ thanh trừng của chính phủ và do nạn đói được gây ra bởi các chính sách kinh tế tai hại của Mao. Tuy nhiên, Bắc Kinh sẽ không mở các tập tin cho công chúng xem ngay bất cứ lúc nào.

Thông tin tiếp tục rò rỉ ra ngoài về vụ thảm sát Thiên An Môn nhiều hơn gần đây. Trở lại năm 1989, sau việc thị trưởng Bắc Kinh Chen Xitong đổ lỗi cho một "nhúm người rất nhỏ" khiêu khích những hành động "đúng đắn" của chính phủ. Tuy nhiên, vào đầu tháng Sáu năm nay, viên cựu quan chức bị bệnh nan y tuyên bố rằng Thiên An Môn là "một thảm kịch có thể tránh được và nên tránh" . Đối với một chính phủ đấu tranh, và có lẽ không, kiểm soát câu chuyện Thiên An Môn, cũng là một "tin xấu". Rõ ràng, thông tin ô nhiễm của Đại sứ quán Mỹ gửi qua Twitter là loại thông tin ít gây lo lắng cho chính phủ nhất..

Trefor Moss là một nhà báo có trụ sở tại Hồng Kông và là một cựu biên tập viên khu vực châu Á-Thái Bình Dương của Jane's Defence Weekly.


BHM Lược dịch. © 2012 BOHEMIENVN

Trang Chủ

Chia xẻ bài này :
Bookmark and Share

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.