Tại sao một "Thỏa thuận lớn" Mỹ-Trung Quốc ở châu Á sẽ thất bại.


"Sự thịnh vượng mà không có tự do là một hình thức của đói nghèo".

[caption id="attachment_4498" align="alignleft" width="300"] Ảnh: Nhà Trắng (Flickr)[/caption]Rory Medcalf. Ngày 10 tháng tám năm 2012.
Theo The Diplomat

BHM Lược Dịch.

Một cuốn sách mới lập luận cho "sự phối hợp quyền lực" để tăng cường sự ổn định trong khi thừa nhận một phạm vi ảnh hưởng của Bắc Kinh. Nó sẽ là một sai lầm.

Nhà tư tưởng về an ninh nổi bật của Úc, Hugh White, đã lên tiếng báo động về tương lai chiến lược của châu Á với cuốn sách mới khiêu khích của ông. "Sự lựa chọn Trung Quốc" .

Bất chấp, hoặc bởi vì, những kiến ​​nghị tranh cãi của nó, công việc này nên truyền cảm hứng cho cuộc tranh luận về câu hỏi quan trọng nhất cho tương lai của khu vực châu Á Ấn độ -- Thái Bình Dương và thực sự là toàn bộ an ninh toàn cầu. Đó là : làm thế nào để khu vực có thể kết hợp với một Trung Quốc đang trổi dậy và các lợi ích của nó mà không cho phép Bắc Kinh trở nên thống trị một cách bất ổn định ?

Trong ngôn ngữ thường cứng nhắc, Giáo sư White đưa ra lý do tại sao Hoa Kỳ phải chia sẻ quyền lực với Trung Quốc để tránh sự đối địch, một cuộc Chiến tranh Lạnh và cuộc xung đột có khả năng thảm khốc.

Cựu quan chức quốc phòng cao cấp giàu kinh nghiệm này trình bày một cảnh báo căng thẳng về sự nguy hiểm sắp tới nếu Hoa Kỳ không hoàn toàn xem xét lại chính sách châu Á của nó trong xu hướng trổi dậy của Trung Quốc.

Nhiều chẩn đoán của ông ta có nhiều khiếm khuyết. Đặc biệt sắc nét là bóc tách của ông ta về khái niệm của Mỹ đối với việc chiếm lấy Trung Quốc trong một cái được gọi là Hải-Không Chiến, thật là thú vị, cái mà dường như muốn trút bỏ bất kỳ nguy cơ leo thang hạt nhân nào.

Và đó là tất cả những gì tốt đẹp White đã mạnh mẽ đặt thành khái niệm mà ngoại giao kinh doanh như thường lệ sẽ đủ để phục vụ cho lợi ích và kỳ vọng đang mở rộng của Trung Quốc. .

Tuy nhiên, đối với tất cả những điều đó, vẫn còn những khoảng trống gây phiền hà trong khuyến nghị của White -- được lặp lại trong tuần này bởi cựu Thủ tướng Australia, Paul Keating -- rằng đồng minh của Mỹ và các nước thứ ba khác nên yêu cầu Hoa Kỳ thiết lập các giới hạn mới như thế nào và ở đâu qua việc nó thúc đẩy chống lại Trung Quốc.

Đó là một điều khuyên bảo Washington hướng tới một cách được cho là suy nghĩ mới, trong đó nó chấp nhận giới hạn rõ ràng đối với quyền lợi và ảnh hưởng của Mỹ ở châu Á để giúp bảo đảm hòa bình. Nó là một cái gì đó khác hoàn toàn với việc ấn định ở đâu phòng tuyến cần được vẻ. Đây là nhiệm vụ khó khăn hơn, nhưng "Lựa chọn Trung Quốc" bảo vệ một cách khó chịu hoàn cảnh thực tế này.

Tâm điểm của cuốn sách là một lập luận rằng Hoa Kỳ nên hợp tác với Trung Quốc trong việc duy trì sự ổn định của châu Á thông qua một phối hợp quyền lực có chọn lọc, và rằng điều này sẽ bao gồm việc thừa nhận một phạm vi ảnh hưởng của Trung Quốc.

Việc thay thế nguy hiểm, White nói, là cái mà Washington sẽ từ chối từ bỏ nhiệm vụ duy trì sự thống trị quân sự và chiến lược ở châu Á, kết quả là đối đầu và hoàn toàn có thể có chiến tranh. Ông hoàn toàn đồng ý rằng tính ưu việt lâu dài của Hoa Kỳ đã gìn giữ hòa bình, nhưng nói với sự hiệu lực mà những ngày đó đã qua khi Trung Quốc phát triển tự tin hơn trong việc trừng trộ răn đe Mỹ.

Ông ta làm việc thông qua nhiều quốc gia ở châu Á -- từ Hàn Quốc đến Nhật Bản đến khu vực Đông Nam Á và Ấn Độ -- cho thấy lý do tại sao Mỹ không muốn mạo hiểm chiến tranh bằng cách yểm trợ họ một cách đầy đủ trong một cuộc khủng hoảng, và tại sao chính họ sẽ không có khả năng tham gia với Mỹ cùng một nước nào khác chiến đấu với Trung Quốc. Nếu đoàn kết thực sự quá mỏng manh, sau đó Trung Quốc có thể chấm dứt sự băn khoăn đối với nhận thức chiến lược bao vây của Mỹ.

Dòng phân tích này cũng có vẻ hơi mâu thuẫn với một đánh giá khác của cuốn sách : rằng ngay cả khi Hoa Kỳ rút khỏi châu Á, sự thống trị của Trung Quốc sẽ là không thể bởi vì phần còn lại của tập thể châu Á có thể cân bằng chống lại Bắc Kinh . Nếu hầu hết các quốc gia châu Á thực sự nhìn thấy những rủi ro có nhiều ảnh hưởng hơn so với những lợi ích trong việc Mỹ giúp đỡ cân bằng chống lại với Trung Quốc hiện nay, điều gì sẽ thay đổi suy nghĩ của họ trong việc thiết lập, thậm chí còn mỏng manh hơn, sự xây thành đắp lủy của Mỹ ?

Vấn đề thực sự, mặc dù, với "Lựa chọn Trung Quốc" cũng là một trong những ưu điểm của nó : sự ngăn nắp tuyệt vời trong lý lẻ của nó.

Nó kêu gọi cho một trật tự mới, trong đó quyền hạn và ảnh hưởng của Trung Quốc phát triển đủ để làm hài lòng Trung Quốc, trong khi vai trò của Mỹ vẫn còn đủ lớn để bảo đảm sức mạnh của Trung Quốc không sử dụng sai mục đích.

Công thức tao nhã này đã hạ nhiệt những thực tế phải đối mặt với nhiều quốc gia khác trên toàn khu vực châu Á - Thái Bình Dương, nơi được đánh giá rất cao khi Trung Quốc thực hiện chính sách an ninh và lòng tự tôn dân tộc của riêng nó.

Để công bằng, White không phủ nhận rằng nó sẽ là đặc biệt khó khăn cho Mỹ và Trung Quốc để thương lượng những giới hạn hai bên có thể chấp nhận được mà qua đó có thể hoặc kiên quyết thực hiện thỏa thuận việc chia sẻ quyền lực của họ.

Nhận ra rằng ý tưởng của ông ta dễ bị tổn thương khi bị châm biếm như là một cái gì đó giống như chính sách nhượng bộ, ông nhấn mạnh rằng Washington sẽ cần phải kiên định và rõ ràng hoàn toàn đối với Trung Quốc về những ranh giới này. Nếu không, sẽ có những rủi ro có thực -- như ông thừa nhận -- nhượng bộ ban đầu của Mỹ làm cho Trung Quốc kỳ vọng sai lầm nhiều hơn, và dẫn đến khả năng chiến tranh thông qua tính toán sai lầm.

Cho đến nay, vẫn tốt. Nhưng những giới hạn đó có thể là cái gì ? Nó có thể là bất hợp lý để mong đợi một tác giả có tất cả các câu trả lời về những gì thuộc phạm vi ảnh hưởng của Trung Quốc và Mỹ, chúng sẽ như thế nào trong một châu Á thay đổi. Xét cho cùng, đây không phải chỉ là việc vẽ đường trên bản đồ mà còn là óc phán đoán sáng suốt liên quan đến các chính sách chấp nhận được của Trung Quốc và Mỹ đối với bên thứ ba và các vấn đề trong nước của họ.

Tuy nhiên, nó là đáng thất vọng, bởi White đã xác định một số loại phạm vi ảnh hưởng của Trung Quốc là cần thiết cho nền hòa bình tuyệt vời, cuốn sách chỉ đóng góp một vài đoạn văn về "vấn đề phức tạp và tinh tế" -- một số người nói là vấn đề quan trọng -- của những gì mà không gian này sẽ như thế nào.

Một phạm vi ảnh hưởng khả thi, chúng tôi được biết, có thể không trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích sống còn của các cường quốc khác. Hầu hết các nước châu Á không có tên như là những ứng cử viên để có mặt trong việc xếp đặt tầm ảnh hưởng. Tình trạng tiềm tàng của hai miền Triều Tiên và Miến Điện, ví dụ, không được làm rõ. Nhật Bản bị loại trừ một cách rõ ràng , kể từ khi cố gắng bao gồm một cường quốc trong phạm vi ảnh hưởng của một cường quốc khác sẽ làm mất hiệu lực toàn bộ ý tưởng phối hợp và dẫn đến sự bất ổn nguy hiểm.

Chỉ có Đông Dương chịu đựng như một minh chứng của những gì có thể cần phải có trên bàn (thương thảo). Quyền tự chủ chính trị của Lào, hoặc phần nào quyền tự chủ, được đưa ra như một ví dụ về những gì có thể được thừa nhận một cách hợp lý trong những lợi ích của việc tránh sự đối đầu Mỹ-Trung. Đây là tin tức hầu như không gây sốc, không cách xa một mô tả hiện trạng của nước đó.

Tiếp theo vấn đề của Việt Nam được nâng lên và bị để lại chưa có câu trả lời. Người ta nghi ngờ người Việt Nam sẽ có câu trả lời của riêng mình và trên vấn đề này, ít nhất, họ có được một phiếu.

Hướng đến vùng biển Đông (biển Nam Trung Hoa) , "thừa nhận mà sẽ được thừa nhận nhiều hơn là phù hợp với các lợi ích sống còn của cường quốc khác". Đồng ý -- nhưng không có dấu hiệu từ bỏ của Trung Quốc hoặc thậm chí là sẵn sàng đàm phán các tuyên bố chủ quyền sâu rộng của nó trong những vùng biển này, được tăng cường mới đây bằng việc thành lập một thành phố hải đảo và đơn vị đồn trú ở đó.

Và nếu cưỡng chế ngăn chặn các bên tranh chấp khác trong Biển Đông (Biển Nam Trung Hoa) -- là trên thực tế -- ở ranh giới không có thể thương lượng được trong quá trình thích nghi của Mỹ đối với Trung Quốc, sau đó nhượng bộ lớn vốn được xem như đã bắt đầu.

Về phần Trung Quốc, liệu nó có thực sự sẽ ổn định tư tưởng với một phạm vi ảnh hưởng đồng nghĩa với việc không đòi thêm một ít nửa ở Đông Dương? Và nếu nó sẽ ổn định tư tưởng như thế, tại sao lại om sòm ?

Tất nhiên, một nỗ lực toàn diện ở việc xác định các ranh giới khả thi cho giả thuyết các lĩnh vực ảnh hưởng của Hoa Kỳ và của Trung Quốc sẽ yêu cầu toàn bộ một cuốn sách khác. Và ấn tượng từ cuốn sách hiện nay mà đang vẽ ra những dòng này sẽ là một công việc đối với nghệ thuật lãnh đạo đất nước của Mỹ và Trung Quốc.

Nhưng điều này có nghĩa là với thời gian chúng ta phải làm với một giả định, chứ không phải là chứng minh, rằng một số loại phân bổ ranh giới ổn định phạm vi ảnh hưởng của Mỹ và Trung Quốc ở châu Á trong thế kỷ 21 sẽ có thể. Và nếu như kết quả chứng minh khó nắm bắt, sau đó chúng ta trở lại tìm cách quản lý rủi ro ở đây và bây giờ.

Một lãnh vực, mà ở đó kết luận của White gần như thách thức với hiện trạng, là sự lựa chọn trung thật nhất của Trung Quốc, tương lai của Đài Loan . Ông ta chỉ ra sự suy giảm độ tin cậy của Mỹ trong khả năng quân sự để bảo vệ Đài Loan, dựa vào các khả năng chống tiếp cận hàng hải mới của Trung Quốc và khả năng leo thang hạt nhân. "Hoa Kỳ không còn có thể ngăn chặn Trung Quốc chiếm giữ Đài Loan bằng vũ lực," ông viết.

Nhưng những gì ở chính sách của Mỹ có thể thay thế nó? Câu trả lời là Hoa Kỳ nên khuyến khích "rốt ráo, hòa bình, thống nhất tự nguyện". Điều đó cũng có thể được đứng đầu bởi xu hướng hiện tại của các liên kết kinh tế và xã hội qua hai bờ eo biển. Tuy nhiên, tin tưởng vào viễn cảnh này chỉ như là một niềm hy vọng chứ không phải là một chính sách.

Chuyển sang Nhật Bản, phân tích và các quy định của Giáo sư White xếp đặt một vị trí đặc biệt và gây tranh cãi cho cường quốc lớn thứ hai của Bắc Á. Không chỉ Tokyo sẽ bị ở bên ngoài một phạm vi ảnh hưởng phỏng đoán của Trung Quốc. Cùng với Ấn Độ, Nhật Bản sẽ tham gia với Trung Quốc và Mỹ trong "tứ đại", một cái được gọi là phối hợp quyền lực để thiết lập các quy tắc ổn định cho tất cả mọi quốc gia trong trật tự mới của châu Á.

Để làm như vậy với sự tự tin, mặc dù, thế trận an ninh của Nhật Bản sẽ cần phải phẫu thuật quyết liệt. Để cho Hoa Kỳ chia sẻ quyền lực lâu bền với Trung Quốc mà không phải luôn luôn quản lý các mối lo ngại của Nhật Bản, sẽ cần phải có một liên minh Mỹ-Nhật Bản được hoàn thành, tối thiểu như là chúng ta biết đến nó. Nhật Bản sau đó sẽ gần như chắc chắn cần vũ khí hạt nhân riêng của mình để ngăn chặn bất kỳ sự tống tiền hạt nhân nào có thể có trong tương lai từ phía Trung Quốc (hoặc có lẽ Bắc Triều Tiên), cho dù chính thể Nhật Bản chưa từng thực hiện một sự thay đổi căn bản rõ ràng như vậy.

Tất nhiên, làm thế nào Trung Quốc, Hàn Quốc hoặc các chế độ không phổ biến vũ khí trên toàn cầu có thể đáp ứng được với sự thay đổi cuộc chơi đó mà nó sẽ là một dòng chảy mới với đầy đủ các câu hỏi hóc búa. Sự kết thúc của liên minh Washington-Tokyo cũng có thể có hậu quả lớn và đáng lo ngại cho các liên minh khác của Mỹ ở châu Á và trên toàn thế giới.

Nhưng quay trở lại sự phối hợp quyền lực : White khéo léo phỏng theo một trường hợp tế nhị với sáng kiến của châu Âu ở thế kỷ 19 để lắp vào châu Á ở thế kỷ 21. Đây không phải là lần đầu tiên ý tưởng phối hợp được xem xét trong cuộc tranh luận về an ninh châu Á. Tuy nhiên, White đã đi xa hơn những người khác trong quá trình tinh lọc và mạnh dạn ủng hộ nó như là giải pháp ít tồi tệ nhất trước những rủi ro chiến lược của châu Á.

Những gì không chắc chắn còn lại là sự phối hợp "tứ đại" của ông ta có thể thành hiện thực như thế nào. Từ sự phối hợp quyền lực đầu tiên thời kỳ hậu Napoleon ở châu Âu cho đến câu lạc bộ chiến thắng năm 1945 của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, những thoả thuận như vậy chỉ được liên kết lại sau một cuộc chiến tranh tàn phá rộng khắp.

Những chỉ trích tiêu chuẩn của một phối hợp quyền lực là , nó là một câu lạc bộ của các quy tắc được thiết lập mạnh mẽ cho tất cả, nhân danh sự ổn định, thường là không có lợi cho phần còn lại. Trong ngắn hạn, nó không công bằng. White đánh giá trong một trường hợp mạnh mẽ rằng sự bất công này là một mức giá hợp lý để tránh những loại chiến tranh tổng lực trong một thế giới kết nối với nhau mà nó sẽ mang lại đau buồn cho tất cả. Bởi quốc gia Australia có sức mạnh hạng trung của riêng ông ấy và tôi là một trong các quốc gia sẽ bị bỏ lỡ một vị trí ở bàn (thương thảo) phối hợp, tách rời phân tích của mình ở đây là đáng khen ngợi.

Nhưng hầu hết các quốc gia hầu như không nắm lấy ý tưởng với sự thanh thản. Làm thế nào rất nhiều quốc gia ở châu Á và bên ngoài châu Á có thể được thuyết phục để đồng ý với mệnh lệnh của chỉ "tứ đại" ? Phải chăng một hiệp ước không can thiệp giữa Washington, Bắc Kinh, New Delhi và Tokyo sẽ mở rộng lợi ích toàn cầu ngày càng tăng của họ ? Nếu vậy, điều gì sẽ là nhược điểm cho những nước khác, nhất là châu Âu và Nga? Nếu không, làm thế nào Hoa Kỳ và Trung Quốc có thể tránh được những xung đột lợi ích, cho rằng, ở Trung Đông hay châu Phi ?

Quá nhiều câu hỏi. Nó là sự tín nhiệm của Hugh White mà cuốn sách của ông đưa ra. Nếu nó khuấy động độc giả ra khỏi sự im lặng, thỏa mãn hoặc tự mãn về các chính sách của thời điểm này, nó sẽ thực hiện công việc của nó.

Ông ta đúng ở tiến trình rằng một châu Á thay đổi phải đối mặt với các thời điểm khó khăn ở phía trước. Bất kể cho dù hòa bình sẽ yêu cầu những bản thiết kế lớn và ngoại giao chi li, nó chắc chắn sẽ cần nhiều thứ khác nữa trong việc cung cấp không đồng đều, bao gồm nghệ thuật quản lý nhà nước khôn khéo, bền bỉ quản lý khủng hoảng và các biện pháp xây dựng lòng tin qua đó ngăn ngừa Chiến tranh Lạnh .

Hòa bình cũng sẽ được nâng cao bởi thói quen tôn trọng lẫn nhau, cởi mở về sự thỏa hiệp và tập trung vào lợi ích được chia sẻ -- những nét đặc biệt, bất ngờ, những nỗ lực đầu tiên của Tổng thống Obama để tham gia vào Trung Quốc, ở đó White phớt lờ cung cấp sự tín nhiệm đáng được có.

White gay gắt với Obama, đặc biệt trong những lúc hùng biện đối đầu mà qua đó có thể được cho như là phỉ báng tính hợp pháp của hệ thống Trung Quốc và thành tựu lịch sử của nó trong việc cải thiện phúc lợi của rất nhiều người ("sự thịnh vượng mà không có tự do là một hình thức của đói nghèo").

Nhưng sau đó "Lựa chọn Trung Quốc" là toàn bộ quay lại đối diện với Mỹ, với các loại lời khuyên thẳng thắn và không được yêu cầu mà chỉ có một người bạn có thể cung cấp cho một nền dân chủ có thể nắm bắt.

Rory Medcalf là giám đốc của chương trình an ninh quốc tế tại Viện Lowy, Australia.


BHM Lược dịch. © 2012 BOHEMIENVN

Trang Chủ


Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.