Đế chế này phải đổ vở thành từng mảnh.


Theo truyền thống Trung Quốc, một triều đại mà tàn sát trẻ em và bóp méo sự thật thì không thể đứng vững.

[caption id="attachment_4747" align="alignleft" width="300"] Liao Yiwu tại Liên hoan Văn học Berlin vào tháng Chín.[/caption]Liao Yiwu. Ngày 17 tháng 10 năm 2012, 12:07 ET.
Theo Wall Street Journal

BHM Lược Dịch.

Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé chín tuổi tên là Lu Peng, học lớp ba tại trường tiểu học Shun Cheng Jie ở Bắc Kinh. Vào đêm mồng 03 rạng sáng ngày 04 tháng 6 năm 1989, sự tò mò đã khiến cậu ta lẻn ra khỏi nhà, sau lưng cha mẹ em. Cuộc nổi loạn đang nổ ra trên các đường phố. Lu Peng đã bị đánh và bị đánh gục bởi một viên đạn vào đầu.

Nhiều người khác đã chết tại cùng một thời điểm đó trong cơn mưa đạn. Tuy nhiên, em là người trẻ nhất. Theo tường trình từ các nhân chứng của một nhóm chung quanh Đinh Tử Lâm, người lãnh đạo các bà mẹ Thiên An Môn có nhiệm vụ làm sáng tỏ các sự kiện của đêm đó, Lu Peng cũng là nạn nhân trẻ nhất trong tất cả các nạn nhân của vụ thảm sát Thiên An Môn.

Em ấy sẽ mãi mãi ở vào tuổi thứ chín. Tôi muốn chúng ta đừng bao giờ quên điều đó. Đó là lý do tại sao tôi đã ghi nhận những tin tức về cái chết của em ấy. Nhưng ở đây, hôm nay, tôi muốn báo tin về một cái chết khác, cái chết của đế quốc Trung Hoa. Một đất nước mà tàn sát con trẻ phải bị đổ vỡ thành từng mảnh. Điều đó phù hợp với truyền thống Trung Quốc.

Hơn 2.500 năm trước đây trong công việc sọan "Đạo Đức Kinh ("Tao Te Ching") của mình, nhà triết học Lão Tử thường nói về hai thực thể cùng yếu ớt và chẵng tuyệt đối : trẻ sơ sinh và nước. Trẻ sơ sinh đại diện cho sự truyền giống của loài người, và nước đại diện cho việc mở rộng của thiên nhiên. Chăm sóc một đứa trẻ có nghĩa là bảo tồn năng lượng sơ cấp, cái khí của nhân loại.

Theo đó, trong thực hành khí công chữa bệnh của người Trung Quốc, nó là điều cần thiết để bắt đầu bằng cách giải phóng bản thân khỏi tất cả các suy nghĩ rắc rối và thu thập khí năng lượng cuộc sống vào trong bụng của một người để trở về tình trạng ban đầu của một phôi thai trong bụng mẹ. Lão Tử đi xa hơn, mô tả nó như mong muốn của con người trở lại tổ ấm, trở về quê hương ; cái điều quan trọng đối với người lớn tuổi như vú của người mẹ với một trẻ sơ sinh. Đáp ứng mong muốn cơ bản này của con người không yêu cầu phải là "quốc gia vĩ đại." Thay vào đó, những gì cần thiết là một quốc gia được chia thành các đơn vị nhỏ.

Đế chế độc tài Trung Quốc của ngày hôm nay có nguồn gốc bao gồm vô số những quốc gia rải rác nhỏ hơn, cho đến thời Xuân Thu và Chiến Quốc. Đó là sự thật mà, trong thời gian đó, ngọn lửa chiến tranh nổ ra liên tục và một nhà nước luôn chiếm đoạt hoặc sáp nhập một quốc gia khác. Tuy nhiên, các sử gia đồng ý rằng đó là một thời gian vinh quang chẵng trội hơn thời kỳ trước đó, một thời kỳ mà chính trị, kinh tế và văn hóa trổ hoa chưa từng có. Chưa bao giờ đã từng có được cùng một mức độ tự do ngôn luận và tự do tranh luận, với khoa học và nghệ thuật tham gia trong cuộc thi đua háo hức.

Và ngày hôm nay? Hôm nay, sau khi quay lại với mọi khía cạnh truyền thống trên đầu của nó, Đảng Cộng sản bước ra, chiếm đoạt và xấu hổ làm sai lệch di sản trí tuệ này, thiết lập các Viện Khổng Tử trên khắp thế giới. Phải chăng họ không đọc các tác phẩm cổ điển? Phải chăng họ không biết rằng Khổng Tử không phải là người thuộc "chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc", mà là một cư dân của một tiểu quốc là nước Lỗ ?

Khổng Tử đã 56 tuổi khi ông chọn tranh cãi về vấn đề chính trị với những người cai trị nước của ông ta. Lo sợ cho cuộc sống của mình, ông đã chu du trong dòng chảy bực tức, chỉ vẫn sống lưu vong, rày đây mai đó trên toàn bộ các quốc gia trong hành trình của mình. Nhìn theo chiều hướng này, Khổng Tử nên được coi là tổ tiên tâm linh của những người bị đàn áp chính trị, và những gì được gọi là "Viện Khổng Tử" ngày hôm nay nên được gọi là "Viện Khổng Tử cho người lưu vong."

Trên danh nghĩa, cái đế chế Trung Quốc thống nhất đã để lại những con đường mòn tàn ác đẫm máu thông qua lịch sử. Đối tượng thống nhất đầu tiên của đế chế, Tần Thủy Hoàng, đã dành toàn bộ cuộc sống của mình để tiến hành các cuộc chiến tranh ở mọi hướng và nuốt gọn các nước láng giềng để mở rộng lãnh thổ của mình. Người ta nói rằng dân số của vùng lãnh thổ này đã giảm đi hai phần ba dưới sự cai trị của ông. Hai hành động quan trọng của ông sẽ đảm bảo rằng tên của vị Hoàng đế đầu tiên của nhà Tần sẽ được trời cao vĩnh viễn nhận thấy : xây dựng Vạn Lý Trường Thành và đốt sách, những việc đi cùng với việc giết chết các học giả.

Việc xây dựng Vạn Lý Trường Thành có nghĩa là để ngăn chặn người dân tiếp xúc với thế giới bên ngoài, biến Trung Quốc thành nhà tù tốt nhất. Để hoàn thành việc này, toàn bộ đất nước bị buộc phải lao động nô lệ trong các dịch vụ của dự án to lớn này. Quay trở lại, việc đốt sách vở và giết các học giả có ý định cắt bỏ mọi người ra khỏi các truyền thống riêng của họ. Tần Thuỷ Hoàng xảo trá đưa ra một "kêu gọi tất cả các học giả", mà qua đó ông thu hút 460 nhà triết học từ tất cả các nơi của đất nước đến thủ phủ, chỉ để chôn sống họ.

Hai ngàn năm sau đó, ông đã giành được nhiều lời khen tặng từ một bạo chúa mới với tên Mao Trạch Đông. Mao tự hào : Tần Thuỷ Hoàng chôn 460 Nho sĩ, trong khi chúng tôi đã làm điều đó với hàng chục ngàn người phản cách mạng.

Giết người. Đó là phương pháp mà nhờ đó nhà nước mới đã được thành lập. Nó được ngầm hiểu, từ Mao Trạch Đông đến Đặng Tiểu Bình. Trong nạn đói lớn từ 1959-1962, gần 40 triệu người bị chết đói trên cả nước. Trong tháng 6 năm 1989, một lần nữa cảm thấy rằng quyền lực của nó gặp nguy cơ, Đảng Cộng sản đã huy động 200.000 binh sĩ để tàn sát thành phố Bắc Kinh.

Có vẻ như một bồi hồi xúc động có từ trước đó mà, bởi vì việc phổ biến bài thơ "Massacre" của tôi sau đêm đó, tôi đã lẫn thẫn và trở lại nhà tù. Tôi đã từng gặp một nhà văn lớn tuổi tên Liu Shahe, người mà vào năm 1957, trước khi tôi được sinh ra khá lâu -- Mao Trạch Đông cũng đã nghi ngờ : "nói xấu Đảng", tuyên bố ông là một kẻ thù và tống vào tù vì một bài thơ. Ông nói với tôi rằng các vết thương mà một cơn đột quỵ của số phận gây nên cho bạn xem ra không bao giờ lành. Chúng tôi không còn là những nhà thơ, chúng tôi đã trở thành chứng nhân của lịch sử.

Điều đó có nghĩa là bảo vệ sự thật cho các thế hệ tương lai. Trẻ em và sự thật đã luôn luôn được kết nối chặt chẽ trong lịch sử. Một triều đại thoái hóa như vậy, một triều đại thảm sát trẻ em và bóp méo sự thật -- ngày tháng tồn tại của một triều đại như thế đã được đánh số.

Đế quốc vô nhân đạo này với hai bàn tay đẫm máu, cội nguồn của quá nhiều đau khổ trên thế giới, đống rác vô cùng lớn này phải đổ vỡ thành từng mảng. Để cho, không còn con thơ vô tội bị giết chết, nó phải tan rã. Để cho, không còn người mẹ mới mất đi đứa con của mình, nó phải tan rã. Để cho, lao động nhập cư không được bảo vệ và vô gia cư của Trung Quốc không còn cần phải làm việc cực nhọc như nô lệ của thế giới, nó phải tan rã. Để cho, chúng ta cuối cùng có thể trở về ngôi nhà của tổ tiên chúng ta và nhìn thấy di sản và mồ mã của tổ tiên trong tương lai, nó phải tan rã. Đế quốc này phải tan rã, vì lợi ích của hòa bình và sự bình yên của tất cả nhân loại -- và cho các bà mẹ của Quảng trường Thiên An Môn.

Ông Liao Yiwu là tác giả của "For A Song và One Hundred Songs", một cuốn hồi ký về bốn năm trong tù của ông (New Harvest, Harcourt tháng 6 năm 2013). Bài viết này được chuyển thể từ bài phát biểu của ông trong lễ nhận giải Nobel Hòa bình của German Book Trade hồi chủ nhật tuần trước. Bản dịch tiếng Anh của Siobhan O'Leary.


BHM Lược dịch. © 2012 BOHEMIENVN

Trang Chủ


Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.