Khi Thế giới cân nhắc lại "thế kỷ châu Á-Thái Bình Dương". Hoa Kỳ phải tái cân bằng.


Khi trung tâm trọng lực kinh tế của thế giới tiếp tục chuyển đổi đến khu vực châu Á-Thái Bình Dương, quyết định của Mỹ tái tập trung chính sách nước ngoài của nó đối với châu Á được thúc đẩy bởi cả các lợi ích lâu dài và những sự kiện ngắn hạn, chẵng hạn như hành vi quyết đoán hơn của Trung Quốc ở biển Đông Trung Quốc và biển Đông. Nhưng điều đó không có nghĩa nó là một chiến lược úp mở để kềm chế một Trung Quốc đang trỗi dậy Patrick M. Cronin viết.

[caption id="attachment_4998" align="alignleft" width="275"] Hình minh họa Hải - Không Chiến. (nguồn Internet)[/caption]Patrick M. Cronin. Tháng Mười hai / 2012.
Theo Global Asia

BHM Lược dịch.

Chúng ta sống trong một thế kỷ có thể bị chi phối bởi sự nổi lên của sức mạnh châu Á-Thái Bình Dương. Xu hướng này không phải là mới. Trong nửa cuối của thế kỷ 20, nền kinh tế châu Á mở rộng với tốc độ gần gấp đôi so với phần còn lại của thế giới. Trong khi cuộc khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997-98 đã xén nhỏ tốc độ đó một thời gian ngắn, sự phục hồi nhanh chóng tính nổi trội của khu vực đã được nhen nhóm, tăng tốc một phần là do phản ứng của Mỹ đối với thảm kịch 9/11 và nợ nần càng lúc càng tăng.

Các nhà sử học tương lai viết về thế kỷ 21 sẽ tập trung vào những bước ngoặt quan trọng. Một sự kiện quan trọng sẽ diễn ra trong vòng chưa đầy bốn năm: Theo Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế, tổng sản phẩm trong nước của Trung Quốc sẽ vượt qua Hoa Kỳ vào cuối năm 2016. Tìm kiếm để tận dụng những xu hướng này, chính phủ Úc gần đây công bố một khối lượng tài liệu về sự xuất hiện của "thế kỷ châu Á". Mặc dù thực tế rằng Trung Quốc đông dân sẽ tiếp tục tụt hậu khi so với thu nhập bình quân đầu người. Người Mỹ sẽ phải đi đến thấu hiểu sự suy giảm tương đối của họ. Nhắc lại rằng Hoa Kỳ đã tiến lên nền kinh tế ưu việt trong thời kỳ Nội chiến, được gọi là Thời đại vàng son. Thời kỳ như là nền kinh tế lớn nhất thế giới đó sắp kết thúc. Mặc dù quyền lực đã được chuyển đổi đều đặn từ bên kia Đại Tây Dương sang Thái Bình Dương và Ấn Độ dương, đã có một thời gian dài kể từ khi Mỹ có được chỉ số sức mạnh lớn số 2 với một sự tôn trọng.

Một số thành công kinh tế của châu Á đã nở rộ trong vài thập kỷ qua có thể là do nền kinh tế của Nhật Bản tái sinh sau chiến tranh thế giới thứ hai, cũng như sự trỗi dậy của các con hổ kinh tế châu Á như Hồng Kông, Đài Loan, Singapore và Hàn Quốc. Nhưng sự trỗi dậy của Trung Quốc là sâu sắc nhất. Quyết định định mệnh của Đặng Tiểu Bình mở cửa Trung Quốc với thế giới đã tạo nên nhiều thập kỷ tăng trưởng kinh tế gần hai con số và nhiều nghìn tỷ USD dự trữ ngoại hối. Là cơ xưởng của thế giới, Trung Quốc đã trở thành đối tác thương mại lớn nhất hoặc gần lớn nhất với tất cả các nước láng giềng châu Á-Thái Bình Dương. Thương mại Mỹ-Trung Quốc đã tăng gấp bốn lần trong thập kỷ qua, và ngày nay Trung Quốc ở thứ hai chỉ sau Canada là đối tác thương mại quan trọng của Mỹ. Từ nay đến năm 2030, sự tăng trưởng của Trung Quốc tiếp tục được dự kiến ​​sẽ cho phép hơn hàng chục triệu người gia nhập hàng ngũ tầng lớp trung lưu của thế giới. Tốc độ và phạm vi chuyển đổi của Trung Quốc là như vậy, cho đến nay chưa từng có trong lịch sử : trong khi nước Anh mất 155 năm để tăng gấp đôi thu nhập trên mỗi đầu người của nó với con số ít hơn 10 triệu người, Trung Quốc đạt được ưu thế xuất sắc kinh tế của nó với dân số gấp 100 lần trong thời gian một phần mười. Và Ấn Độ cách không xa sau Trung Quốc, trong khi các nước Đông Nam Á đang trở thành một cộng đồng kinh tế ghê gớm của riêng mình .

Bởi chúng ta đang sống trong giai đoạn đầu của một thế kỷ châu Á-Thái Bình Dương, Hoa Kỳ là đúng phải cân bằng lại quyền lực kinh tế, chính trị và quân sự của nó để nắm bắt cơ hội và ngăn chặn trước những thách thức trong khu vực quan trọng này. Trong khi khả năng trỗi dậy của châu Á là quyến rũ, tương lai không thể đoán trước và định trước từ xa. Nassim Nicholas Taleb, người đã phổ biến khái niệm "bất ngờ chiến lược" trong các hình thái "thiên nga đen", khuyên chúng ta chuẩn bị để sống theo biến động. Tương lai sẽ không thuộc về tuyến tính mà sẽ có khá nhiều các sự kiện đang nổi lên từ các góc chéo.

Câu hỏi hóc búa về Kim.

Ngay cả trong ngắn hạn tương đối ở Đông Á, các rủi ro an ninh truyền thống trên và chung quanh bán đảo Triều Tiên và trong các vùng biển Đông Trung Quốc và biển Đông có thể bất ngờ cản trở con đường hướng tới tăng trưởng và hợp tác khu vực.

Kim Jong Un dường như có xu hướng đạt được tình trạng nhà nước Bắc Triều Tiên có vũ khí hạt nhân thường trực.

Sự thay đổi hẳn thái độ của "Kim đời thứ ba" về việc tạm ngừng hoạt động tên lửa và hạt nhân, ngoại giao tên lửa và những tiết lộ gần đây về sự gia tăng nhanh chóng bên ngoài bán đảo Triều Tiên cắt xén những hy vọng cho rằng nhà lãnh đạo trẻ với một phong cách thân mật và thoải mái đang theo đuổi cải cách. Bán đảo Triều Tiên vẫn là khu vực quân sự hóa nhiều nhất trong khu vực, và một sự khiêu khích đơn phương dọc theo dòng sự kiện làm đắm tàu ​​hải quân Hàn Quốc, Cheonan, hoặc pháo kích vào đảo Yeonpyeong trong năm 2010, có thể leo thang và mang lại tai họa không chỉ cho hai miền Triều Tiên, mà còn là nguy cơ chiến tranh giữa các đồng minh lớn của họ, Mỹ và Trung Quốc.

Park Geun-hye của Hàn Quốc, lãnh đạo Đảng Saenuri và là ứng cử viên tổng thống trong cuộc bầu cử Tháng Mười Hai năm 2012 (diễn ra như báo Toàn cầu Châu Á đã nhấn mạnh, BHM...và đã đắc cử Tổng thống...BHM), đã kêu gọi Bắc Triều Tiên theo gương cải cách của Miến Điện. Cô ấy có khả năng tìm kiếm một cuộc họp thượng đỉnh liên Triều, nhưng các rủi ro đối với chế độ gia đình trị của Kim có thể là quá lớn để thừa nhận điều quan trọng là mở cửa chính trị và kinh tế. Trong ý nghĩa này, Bắc Triều Tiên có thể giống như Liên Xô hơn so với Trung Quốc, và bất kỳ sự nới lỏng nào về tiềm lực uy quyền của chính phủ trung ương có thể kích hoạt một sự mất mát quyền lực đột ngột của tầng lớp ăn trên ngồi trước của Bình Nhưỡng. Học giả Robert Collins đã phân tích bảy giai đoạn về sự sụp đổ của nhà nước, và việc thay thế nhanh chóng bộ trưởng quốc phòng gần đây của Bắc Triều Tiên có thể báo hiệu rằng đất nước đang trên bờ vực của sự chuyển hướng từ sự hạn chế hoạt động của các phe phái mới nổi đến việc mở cửa sự kháng cự của những phe phái chống lại chính phủ trung ương. Châu Á đang trỗi dậy sẽ phải điều hướng sự xung đột tiềm tàng và sự thay đổi đột ngột liên quan đến Bắc Triều Tiên.

Trung Quốc dậy sóng.

Đáng ngạc nhiên hơn hơn so với các nhiễu loạn trên bán đảo Triều Tiên là sự gia tăng căng thẳng trong các vùng biển Đông Trung Quốc và biển Đông. Cạnh tranh ngày càng tăng trong những vùng biển bọc quanh duyên hải đã cản trở thương mại và bắt đầu thay đổi các tính toán an ninh của các diễn viên trong khu vực. Trong vài năm qua, Trung Quốc đã trở nên công khai quyết đoán, tuyên bố "chủ quyền không thể tranh cãi" trên 90% Biển Đông bên trong một yêu sách "đường chín đoạn" mà hiện nay được làm phù hiệu trang trí trong hộ chiếu mới của Trung Quốc. Trung Quốc cũng đã thành lập một huyện với một đơn vị đồn trú quân sự có trụ sở tại thành phố Tam Sa trên đảo Phú Lâm (Woody) trong quần đảo Hoàng Sa, sẵn sàng để quản lý quần đảo Trường Sa, quần đảo Hoàng Sa và Macclesfield Bank. Và gần đây Trung quốc đã công bố quyết định thực thi luật pháp trong các khu vực tranh chấp này bằng cách công bố quyền đáp lên tất cả các tàu trong vùng biển chung quanh để khám xét. Tất cả các bước này dường như trái với lời khuyên lịch sử của Đặng Tiểu Bình về "ẩn mình chờ thời, che giấu khả năng". Có lẽ không có gì tốt hơn để minh họa mong muốn của Trung Quốc trong việc ca ngợi hiện đại hóa quân sự của nó là việc triển khai tàu sân bay đầu tiên của nó và tốc độ tăng tốc hạ thủy tàu sân bay đầu tiên của mình và các bài tập đổ bộ. Trong khi những thử nghiệm sơ bộ hầu như không làm cho tàu sân bay hoạt động đầy đủ, chúng có vẻ xuất hiện một tuyên bố về ý định của Trung Quốc trong tương lai nhằm cố gắng kiểm soát biển trong không gian hàng hải tiếp giáp với ba đội tàu biển của nó. Đặc biệt là trong không gian biển tắc nghẽn của các vùng biển Đông Trung Quốc và biển Đông, điều này cung cấp cho các nước trong khu vực lý do để lo ngại.

Mặc dù sự thật là Trung Quốc đã chứng minh một số hạn chế trong việc thực hiện quyền lực mới phát hiện của nó và thực hiện các yêu cầu lịch sử của nó, nó đang thực hành chiến thuật salami ( chiến thuật cắt lát xúc xích) bằng cách xâm lấn những vùng "biển gần" từng phần một kế tiếp nhau. Việc sử dụng phối hợp ngày càng tăng các câu chuyện giám sát dân sự và các tàu giống như bảo vệ bờ biển, kết hợp với những hành vi chính trị trắng trợn như công bố quyền đáp lên tàu để kiểm soát và in yêu sách đường lưỡi bò ở Biển Đông trong hộ chiếu của nó, đã phá rối tình trạng yên tĩnh của khu vực và gia tăng lo ngại rằng một Trung Quốc đang trỗi dậy có thể phá vỡ sự thịnh vượng ngày càng tăng của khu vực.

Trong khi đó, bế tắc hàng hải của Trung Quốc với Philippines và Nhật Bản đang tạo nên những bóng đen trên thế kỷ châu Á-Thái Bình Dương. Trong tháng tư, hải quân Philippines đã tìm cách đối phó với người Trung Quốc săn trộm trong rạn san hô hình móng ngựa, nằm trong Khu đặc quyền kinh tế của Philippines. Trung Quốc sau đó làm tăng áp lực với tàu thực thi pháp luật dân sự và từ chối quay trở lại ngay cả khi Manila xuống nước lắng dịu. Tương tự như vậy, trong nửa sau của năm 2012 Trung Quốc đã cử một sự hiện diện liên tục các tàu khảo sát vào gần vùng lãnh hải của quần đảo Senkaku / Điếu Ngư. Mặc dù được quản lý bởi Nhật Bản, các đảo có thể trở thành một lối thoát chính trị cho dân tộc chủ nghĩa Trung Quốc, đặc biệt là nếu kinh tế trong nước của Trung Quốc bị "ngọng".

Và chính phủ mới bảo thủ hơn của Nhật Bản sẽ được thử thách để chứng minh rằng những sức mạnh quân sự thông thường (bao gồm cả quyền tự vệ tập thể) có thể được đưa vào sử dụng mà không xô đẩy khu vực Đông Bắc Á lâm vào tai ách chiến tranh. Về vấn đề này, quần đảo Senkaku / Điếu Ngư là phương tiện -- không phải là kết thúc -- của một sự tiếp tục xung đột tiềm năng trong khu vực. Và cú đá thực tế không phải để thoát khỏi động thái làm chậm sự tàn phá kinh tế châu Á như rất nhiều người đã dự báo.

Nỗ lực thấy rỏ của Trung Quốc tạo ra những sự việc đã rồi đối với lãnh thổ cũng đang được tiến hành đối với tài nguyên dầu mỏ và khí đốt. Ví dụ, Trung Quốc đã tìm cách bán đấu giá các lô thăm dò dầu và khí đốt ngoài khơi bờ biển của Việt Nam, trong khi Việt Nam đã phản đối bằng cách mời Ấn Độ và Mỹ hợp tác. Thực tế là các nguồn tài nguyên trong những vùng biển này sẽ không được khai thác mà không có sự hợp tác đa quốc gia, và điều này sẽ yêu cầu các quy tắc đa phương. Đó là lý do tại sao trong quá trình làm chủ tịch Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN) vào năm 2012, Campuchia là quốc gia gây thất vọng: trong khi hầu hết các nước muốn bày tỏ mối quan tâm về sự quyết đoán của Trung Quốc và thực hiện tiến trình hướng tới một quy tắc ứng xử có tính ràng buộc, Campuchia đã cản trở những động thái như vậy. Campuchia không muốn làm suy yếu lợi ích của Trung Quốc, tránh những nỗ lực "quốc tế hóa" các tranh chấp mà Bắc Kinh thích đối phó với khuôn khổ song phương.

Nhân tố Hoa Kỳ.

Chính quyền Obama không chỉ xác định các cơ hội ở châu Á, mà còn hiểu rằng Hoa Kỳ tiếp tục lãnh đạo sẽ là cần thiết để cũng cố hòa bình và thịnh vượng trong khu vực, như Mỹ đã thực hiện trong nhiều thập kỷ. Các chính sách hội tụ của chính quyền, được thiết kế để đặt ưu tiên nhiều hơn vào khu vực châu Á-Thái Bình Dương, được định hướng bởi cả lợi ích lâu dài lẫn các sự kiện ngắn hạn. Trong khi tái cân bằng có thể gây mầm cho những hậu quả ngoài ý muốn, chính sách tổng quát nhằm mục đích đạt được một trạng thái cân bằng động lực và không gây mất ổn định khu vực. Tái cân bằng là một xu hướng tự nhiên của việc chuyển đổi quyền lực đối với khu vực năng động nhất của tương lai và di chuyển vượt ra ngoài những cuộc chiến tranh trên bộ ở Iraq và Afghanistan để tiến đến các hoạt động hàng hải và hàng không to lớn hơn trong khu vực Châu Á-Thái Bình Dương. Hoạt động ngoại giao của Mỹ ở châu Á đã đạt đến một tầm cao mới, được đánh dấu bởi sự tham gia của Tổng thống Obama trong hai Hội nghị Thượng đỉnh Đông Á vừa qua và ngoại giao con thoi của các quan chức chính quyền cấp cao, đặc biệt là Bộ Quốc phòng, Bộ Ngoại giao, và các quan chức trung cấp quan trọng như Thứ trưởng Ngoại giao Kurt Campbell, được coi như là một trong những kiến ​​trúc sư của chính sách tổng thể.

Mặc dù đầu tư kinh doanh và chính sách thương mại bị tụt hậu phía sau, chính quyền đã nhấn mạnh đổi mới trên việc kết luận quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương(TPP) để giúp bảo đảm các tiêu chuẩn như Tổ chức Thương mại Thế giới trên khắp Thái Bình Dương. Chính quyền cần phải xem xét các hiệp định thương mại tự do song phương với các nước trong khu vực nhiều hơn nửa, ngay cả khi bưóc vào đàm phán TPP.

Mặc dù sự chuyển đổi quân sự đã nhận được sự quan tâm quá mức trong báo chí địa phương, quyết định gửi bốn tàu "Chiến đấu Duyên hải" của Mỹ đến Singapore và khoảng 2.500 thủy quân lục chiến để quản lý các buổi thao diển luân phiên ở Darwin, Australia, là hợp lý, những bước có giới hạn. Chúng sẽ nhắc nhở khu vực về sự xác định của Mỹ giúp duy trì sự ổn định và thịnh vượng trên toàn khu vực để cho tất cả các nước có thể được hưởng lợi từ tính năng động của châu Á.

Hướng về phía trước, trong khi chính sách rộng lớn của tái cân bằng sẽ đòi hỏi một loạt các điều chỉnh trong nhiệm kỳ thứ hai của Obama và xa hơn thế nữa, nó sẽ tồn tại. Nó sẽ vượt qua sự phản đối của các nhà phê bình bởi vì nó được thành lập trên sự mạnh mẽ, lợi ích quốc gia của Mỹ được hỗ trợ bởi cả hai đảng Dân chủ và Cộng hòa.

Nhưng điều này đã không ngăn được những lời chỉ trích với tái cân bằng. Nhiều người phản đối thường lo lắng về việc bỏ qua các quyền lợi khác hoặc thúc đẩy cuộc đối đầu với Trung Quốc. Tuy nhiên, những nhà phê bình này thường đưa ra lựa chọn sai, chẵng hạn như một nhu cầu lựa chọn giữa Trung Đông hay châu Á và giữa các hoạt động hợp tác với Trung Quốc hoặc tiếp tục sức mạnh Mỹ.

Ví dụ, một số nhà phê bình tuyên bố rằng chính quyền đang chạy khỏi Trung Đông và rằng một phương sách cân bằng ngoài khơi sẽ mời chào bạo lực nhiều hơn nữa. Để hiểu rỏ, chắc chắn là có một số sự thật trước phương châm rằng Trung Đông dường như là nguồn gốc của nhiều rắc rối, và châu Á là cội nguồn của các giải pháp. Nhưng nó không phải là một sự lựa chọn giữa Trung Đông hoặc Châu Á-Thái Bình Dương, mà giữa việc Mỹ lựa chọn như thế nào trong việc sử dụng sức mạnh của nó hiện nay và định hình thế giới ngày mai, trong khi vẫn duy trì tính ưu việt. Chiến đấu vô tận, kéo dài, chiến tranh trên bộ không thể đánh thắng được tại Trung Đông gây ra nhiều bạo lực hơn nửa, làm kiệt quệ các nguồn lực của Hoa Kỳ và đánh mất các cơ hội chuyển đổi quyền lực toàn cầu đối với nền kinh tế châu Á đang nổi lên.

Những người chỉ trích khác cho rằng nỗ lực của Hoa Kỳ nhằm đẩy mạnh sự tham gia của mình trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương là nhằm mục đích ngăn chặn sự trổi dậy của Trung Quốc và sẽ không lay chuyển được tình hình dẫn đến sự phân cực và buộc các nước châu Á phải đứng về phía nào. Nhưng điều này cũng là một lựa chọn sai lầm. Không có sự loại trừ lẫn nhau mà thay vào đó là hai mặt của cùng một đồng xu. Mỹ không thể hy vọng hình thành một khu vực châu Á-Thái Bình Dương nổi lên mà không cần đầu tư nhiều hơn các nguồn lực và thời gian của mình trong khu vực.
Điều đó bắt đầu với đầu tư kinh doanh, thương mại và hợp tác kinh tế nhiều hơn, và tiếp tục duy trì một hoạt động hội nhập chính trị và ngoại giao. Chính sách của Mỹ cũng kêu gọi việc chuyển đổi các nguồn lực lớn hơn trong khu vực Đông Nam Á, bằng cách hỗ trợ các tổ chức trọng tâm của ASEAN, như Diễn đàn khu vực ASEAN, Hội nghị Thượng đỉnh Đông Á và Hội nghị Bộ trưởng Quốc phòng ASEAN +. Và nó bao gồm công việc để mang lại cho Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương tiếp xúc chặt chẽ hơn, đặc biệt là bằng cách làm việc với Ấn Độ. Cuối cùng, nó đòi hỏi sự hiện diện quân sự và sự tham gia đầy đủ để duy trì ngăn chặn, trấn an các đồng minh và đối tác, giúp đỡ những nước khác nâng cao năng lực của mình để đóng góp cho hòa bình khu vực và để cảnh giác với những "bất ngờ chiến lược" của ngày mai. Sau hết, đầu tư quân sự trong nhiều thập kỷ, không phải chỉ là mỗi năm.

Cuối cùng, một số nhà phê bình hiểu sai những nỗ lực quân sự của Mỹ như là đối địch đối với hòa bình. Đặc biệt, họ xuyên tạc khái niệm Hải - Không Chiến như là một chiến lược chống Trung Quốc. Nhưng Hải - Không Chiến chỉ đơn thuần là một khái niệm học thuyết kết hợp các lực lượng để cố gắng bảo đảm rằng quân đội Hoa Kỳ có thể đối phó với những khả năng hiện đại hóa quân sự trên khắp thế giới, rằng nó là khả năng của Mỹ để bày tỏ sức mạnh quân sự giúp gìn giữ hòa bình trong khắp cả toàn cầu. Tìm kiếm năng lực để đối phó với những khả năng chống tiếp cận / khắc chế khu vực là một hàng rào chung chung nhiều hơn so với những khả năng chống Mỹ trong việc định hướng hiện đại hóa quân sự và hàng hải nhanh chóng của Trung Quốc. Khi Trung Quốc không kềm chế Bắc Triều Tiên trong việc phát triển chương trình hạt nhân và tên lửa, hoặc khi đơn phương tuyên bố "chủ quyền không thể tranh cãi" trên Biển Đông, nó tạo ra sự không chắc chắn và lo lắng trong toàn khu vực.

Tăng cường hiện diện quân sự của Mỹ được thiết kế để bảo vệ quyền tự do của các vùng biển và duy trì ổn định. Mục tiêu bao trùm của chính sách của Mỹ không có gì hơn là việc dựng lên một hệ thống bao gồm dựa trên luật lệ, trong đó tất cả các quốc gia có thể sống trong hòa bình và phát triển thịnh vượng. Như khu vực châu Á-Thái Bình Dương đang trở thành trung tâm địa lý của quyền lực toàn cầu, Mỹ phải đẩy mạnh từng bước sự tham gia và cân bằng lại sức mạnh toàn diện trong suốt khu vực rất quan trọng này.

Patrick M. Cronin.


'Sự nổi lên của Trung Quốc như là một cường quốc khu vực sẽ có khả năng ảnh hưởng đến nền kinh tế Mỹ và an ninh của chúng ta trong nhiều cách khác nhau ...


Một báo cáo rõ ràng nhất về các ý định "tái cân bằng" của Mỹ ở châu Á được thực hiện trong một tài liệu hồi tháng Giêng năm 2012, được công bố bởi Bộ Quốc phòng Mỹ, "Duy trì sự lãnh đạo toàn cầu của Mỹ: Những ưu tiên quốc phòng cho thế kỷ 21".


Giới thiệu về tầm nhìn, Tổng thống Mỹ Barack Obama nói: "Chúng ta tìm kiếm sự an toàn của đất nước, các đồng minh và các đối tác của chúng ta. Chúng ta tìm kiếm sự thịnh vượng chảy từ một hệ thống kinh tế quốc tế mở và tự do. Và chúng ta tìm kiếm một trật tự quốc tế công bằng và bền vững mà ở đó quyền và trách nhiệm của các quốc gia và các dân tộc được tôn trọng, đặc biệt là các quyền cơ bản của mỗi con người. Thật vậy, khi chúng ta kết thúc những cuộc chiến tranh ngày nay, chúng ta sẽ tập trung vào một phạm vi rộng lớn hơn của những thách thức và cơ hội, bao gồm cả an ninh và thịnh vượng của khu vực châu Á-Thái Bình Dương ... "


Trong khi xem xét lại châu Âu, Trung Đông và các chức năng cụ thể của các lực lượng an ninh Mỹ, nó bắt đầu bằng cách nhấn mạnh tầm quan trọng của châu Á, như đoạn trích này cho thấy:


"Kinh tế Mỹ và các lợi ích an ninh được gắn bó chặt chẽ với sự phát triển trong vòng cung kéo dài từ Tây Thái Bình Dương và Đông Á đi vào khu vực Ấn Độ Dương và Nam Á, tạo ra một sự kết hợp những thách thức và cơ hội phát triển. Theo đó, trong khi quân đội Hoa Kỳ sẽ tiếp tục đóng góp cho an ninh toàn cầu, chúng ta sẽ thấy cần thiết cân bằng lại đối với khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Mối quan hệ với các đồng minh châu Á và các đối tác chính của chúng ta là rất quan trọng cho sự ổn định và tăng trưởng trong tương lai của khu vực. Chúng ta sẽ nhấn mạnh đến các liên minh hiện tại của chúng ta, qua đó cung cấp một nền tảng quan trọng cho an ninh khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Chúng ta cũng sẽ mở rộng mạng lưới hợp tác của chúng ta với các đối tác đang nổi lên khắp khu vực châu Á-Thái Bình Dương để bảo đảm khả năng tập thể và năng lực trong việc bảo đảm lợi ích chung. Hoa Kỳ cũng đang đầu tư vào một quan hệ đối tác chiến lược lâu dài với Ấn Độ để hỗ trợ khả năng của nó phục vụ như một chổ dựa kinh tế khu vực và là nhà cung cấp dịch vụ an ninh ở khu vực Ấn Độ Dương rộng lớn hơn. Hơn nữa, chúng ta sẽ duy trì hòa bình trên bán đảo Triều Tiên bằng cách làm việc có hiệu quả với các đồng minh và các quốc gia khác trong khu vực để ngăn chặn và bảo vệ chống lại sự khiêu khích từ Bắc Triều Tiên, qua việc họ đang tích cực theo đuổi một chương trình vũ khí hạt nhân.


Việc duy trì hòa bình, ổn định, tự do thương mại, và ảnh hưởng của Mỹ trong khu vực năng động này sẽ phụ thuộc một phần vào sự cân bằng cơ bản của khả năng quân sự và sự hiện diện quân sự. Về lâu dài, sự nổi lên của Trung Quốc như là một cường quốc khu vực sẽ có khả năng ảnh hưởng đến nền kinh tế Mỹ và an ninh của chúng ta trong nhiều cách khác nhau. Hai quốc gia chúng ta có cổ phần mạnh mẽ trong hòa bình và ổn định ở Đông Á và lợi ích trong việc xây dựng mối quan hệ hợp tác song phương. Tuy nhiên, sự phát triển sức mạnh quân sự của Trung Quốc phải được đi kèm theo sự minh bạch các ý đồ chiến lược của nó nhiều hơn để tránh gây cọ xát trong khu vực. Hoa Kỳ sẽ tiếp tục thực hiện các khoản đầu tư cần thiết để bảo đảm rằng chúng ta duy trì quyền tiếp cập khu vực và khả năng hoạt động tự do phù hợp với các nghĩa vụ đã ký kết của chúng ta và với luật pháp quốc tế. Làm việc chặt chẽ với mạng lưới các đồng minh và đối tác của chúng ta, chúng ta sẽ tiếp tục thúc đẩy một trật tự quốc tế dựa trên luật lệ bảo đảm sự ổn định cơ bản và khuyến khích sự trỗi dậy hòa bình của các cường quốc mới, năng động kinh tế, và xây dựng hợp tác quốc phòng".


[caption id="attachment_4999" align="alignleft" width="198"] Patrick M. Cronin[/caption]Tiến sĩ Patrick M. Cronin là Cố vấn cao cấp và Giám đốc cao cấp, Chương trình an ninh châu Á-Thái Bình Dương, thuộc Trung tâm An ninh mới của Mỹ tại Washington DC. Trước đó, ông là Giám đốc của Viện Nghiên cứu Chiến lược Quốc gia (INSS) tại Đại học Quốc phòng Quốc gia và có một sự nghiệp gần 30 năm bên trong các trung tâm nghiên cứu của chính phủ và học viện, các vấn đề quốc phòng mở rộng, chính sách đối ngoại, và hỗ trợ phát triển.


BHM Lược dịch. © 2012 BOHEMIENVN

Trang Chủ


Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.