Đẩy mạnh quyền lực mềm của Trung Quốc : Thất bại.


Bắc Kinh đang mở rộng những nỗ lực để tăng cường sức mạnh mềm. Các sự kiện trong nước họ minh họa cho lý do tại sao những động thái như vậy dẫn đầu các rắc rối.

[caption id="attachment_5101" align="alignleft" width="344"] Biểu tình trước trụ sở tuần báo Nam phương chu mạt- Quảng Đông. Ảnh chụp ngày 07/01/2013
REUTERS/James Pomfret[/caption]Zachary Keck. 07 Tháng Một năm 2013.
Theo The Diplomat

BHM Lược dịch

Trong một sự kiện ít được chú ý vào ngày đầu năm mới, Trung Quốc khánh thành tổ chức phi lợi nhuận đầu tiên dành riêng cho việc thúc đẩy quyền lực mềm -- Hiệp hội Ngoại giao Công cộng Trung Quốc (CPDA). Bộ trưởng Ngoại giao Dương Khiết Trì đã tham dự và phát biểu tại buổi lễ ra mắt, Li Zhaoxing được bầu làm chủ tịch, người đã là Chủ tịch Ủy ban Ngoại giao của Quốc hội nhân dân Trung Quốc. Ngỏ lời cùng nhóm sau cuộc bỏ phiếu, Li nói với các thành viên CPDA của mình rằng sẽ huy động và phối hợp các nguồn lực xã hội và những nỗ lực dân sự "hướng tới mục tiêu" thúc đẩy quyền lực mềm của Trung Quốc. "

Trong một số cách, Trung Quốc mong muốn tăng cường khả năng quyền lực mềm của nó có vẻ hoàn toàn hợp lý. Rốt ráo, các nhà lãnh đạo Trung Quốc già nua hách dịch nắm giữ quyền lực mềm. Và như sức mạnh kinh tế của Trung Quốc đã tăng lên trong những năm gần đây, chính phủ Trung Quốc đã áp dụng nhiều biện pháp để tăng cường quyền lực mềm của Trung Quốc, chẳng hạn như thiết lập các dịch vụ báo chí toàn cầu ( gần đây nhất, là tờ Tuần báo Châu Phi của Trung Quốc hàng ngày) và các Viện Khổng Tử trên toàn thế giới. Bên ngoài Trung Quốc, một số người đã nói đến một Đồng thuận Bắc Kinh được cho là bổ sung Đồng thuận Washington trong khuynh hướng như là mô hình chính trị-kinh tế được ưa chuộng nhất.

Tuy nhiên, ngay cả khi Trung Quốc khánh thành tổ chức đầu tiên này để tăng cường quyền lực mềm của Bắc Kinh, một số các sự kiện khác nhau ở Trung Quốc đang minh họa cho việc tại sao tấn công quyến rũ của ĐCSTQ cam chịu thất bại.

Ví dụ, trong những tuần gần đây chính phủ Trung Quốc đã tăng gấp đôi nỗ lực để kiểm duyệt internet. Sau khi người sử dụng phương tiện truyền thông xã hội ở Trung Quốc tiếp xúc với một loạt các vụ bê bối liên quan đến các quan chức chính phủ ở mức độ thấp, ĐCSTQ thông qua quy định mới yêu cầu các nhà cung cấp dịch vụ internet nhanh chóng xóa bỏ các bài viết "bất hợp pháp" và chuyển giao các bằng chứng cho các quan chức chính phủ. Ngoài ra, sau khi cố gắng yêu cầu công dân sử dụng tên thật của mình trên các phương tiện truyền thông xã hội như Weibo, các quy định mới yêu cầu công dân sử dụng danh tính thực của họ khi đăng ký với một nhà cung cấp internet. Bí mật hơn, theo nhiều người bên trong Trung Quốc, chính quyền đã tăng cường các bức tường lửa để ngăn chặn người dùng sử dụng các phương pháp khác nhau để truy cập vào các trang web bị cấm vói số lượng ngày càng tăng.

Trung Quốc là chính phủ khắc nghiệt duy nhất quan tâm về việc truy cập internet tự do có thể tạo ra bất ổn chính trị. Trong thực tế, tháng trước, Trung Quốc gia nhập cùng 89 quốc gia trong việc hỗ trợ một hiệp ước viễn thông của Liên Hiệp Quốc mà đã có hơn 20 quốc gia phản đối vì lo ngại rằng nó sẽ mở ra cánh cửa cho chính phủ kiểm soát nhiều hơn đối với không gian mạng. Nhưng trong khi sự ngăn chặn thông tin của Trung Quốc có thể cộng hưởng với giới chóp bu chính trị ở các nước độc tài, thế giới đang sống trong thời đại thông tin và những cố gắng hạn chế dòng chảy của thông tin vì lý do chính trị sẽ không làm cho công chúng toàn cầu yêu mến Trung Quốc mà quyền lực mềm đang tìm cách thu hút.

Chính sách Internet của Trung Quốc cũng mâu thuẫn với các mục tiêu được nêu ra qua sự tấn công sức mạnh mềm của nó theo những cách cũng cụ thể hơn nhiều. Ví dụ, một trong những mục tiêu chính của CPDA là gia tăng số lượng trao đổi trong dân chúng với các nước khác. Nhưng, nếu ĐCSTQ thành công trong việc ngăn chặn người sử dụng truy cập vào các trang web phổ biến như Facebook, Twitter, You Tube, và tờ New York Times, nó có khả năng làm chán nản những người nước ngoài đang sinh sống hoặc học tập tại Trung Quốc. Tương tự như vậy, ngăn chặn truy cập vào các trang web này ức chế sự giao tiếp giữa người Trung Quốc và người nước ngoài trên không gian mạng.

Cùng với những hạn chế chặt chẽ hơn trên Internet, chính quyền Trung Quốc cũng đã tăng cường giám sát trên các phương tiện truyền thông, cả trong nước lẫn ngoài nước. Ở trong nước, Đảng Cộng sản Trung Quốc đánh dấu sự khởi đầu trong năm mới bằng cách quyết liệt đóng cửa tạp chí tự do, Yanhuang Chunqiu, lý do bên ngoài là vì đăng ký của nó đã không còn hợp lệ kể từ tháng tám năm 2010. Sau đó, vào thứ Sáu, 51 nhà báo nổi tiếng đã ban hành một lá thư mở đòi hỏi việc từ chức của Tuo Zhen, trưởng ban tuyên truyền của Đảng Cộng sản ở tỉnh Quảng Đông, người mà họ buộc tội "hiếp dâm" bài xã luận của Southern Weekly khi Tuo Zhen bị cáo buộc đã sửa đổi lời chúc tết hàng năm đúng đáng của nó của khi nó được đăng, và không có sự nhận biết hoặc đồng ý của biên tập viên.

Tờ Southern Weekly (cũng gọi là Southern Weekend) là một tờ báo cải cách-tư tưởng ở Quảng Đông được đánh giá cao, và lời chúc tết hàng năm của nó có truyền thống thúc đẩy các giới hạn thảo luận chính trị chấp nhận được ở Trung Quốc. Bài xã luận độc đáo năm nay bắt chước một cách hài hước lời kêu gọi "Giấc mơ Trung Quốc" của Xi Jinping để thực hiện "giấc mơ chủ nghĩa hợp hiến ở Trung Quốc", ở đó các quyền dân sự và các quy định pháp luật được tôn trọng và duy trì. Sau những thay đổi của Tuo Zhen, bài xã luận trở thành bày tỏ lòng biết ơn Đảng Cộng sản giúp đất nước đạt được giấc mơ Trung Quốc. Theo David Bandurski , biên tập viên của tờ China Media Project , "Cái kiểu can thiệp trực tiếp thô bạo này thực sự là một cái gì đó mới mẽ" và cực đoan thậm chí xét theo quy định nghiêm ngặt đối với phương tiện truyền thông trong nước của Trung Quốc .

Trung Quốc cũng tiếp tục chiến dịch chống lại các nhà báo nước ngoài và các tổ chức báo chí hồi tuần trước khi Chris Buckley, một phóng viên Trung Quốc quốc tịch Úc làm cho tờ New York Times, đã bị buộc phải rời khỏi Trung Quốc vì Bắc Kinh sẽ không gia hạn visa của ông. Sau sự ra đi của Buckley, tờ New York Times cho biết trưởng văn phòng Trung Quốc của họ, Philip P. Pan -- tác giả "thoát khỏi chiếc bóng của Mao" -- đã và đang chờ đợi nhận giấy phép hành nghề kể từ tháng Ba.

Bắc Kinh tuyên bố muộn màng việc Buckley đã không nộp các giấy tờ thích hợp, nhưng trường hợp của ông đi liền với việc trục xuất Melissa Chan của Al Jazeera và, Andrew Higgins của báo Washington Post cuối cùng kết thúc ba năm tìm kiếm để được tái nhập cảnh vào Trung Quốc, thậm chí vẫn không được sau khi tờ báo tranh thủ sự giúp đỡ của Henry Kissinger. Vì vậy, những lời giải thích hợp lý hơn cho việc Buckley không có khả năng làm mới visa của ông là rằng Bắc Kinh đang trả đũa chống lại các nhà báo nước ngoài vì các tổ chức báo cáo bất thường như tờ New York Times là những đối tượng chính trị cấm kỵ ở Trung Quốc, chẵng hạn như những câu chuyện về các gia đình giàu có khổng lồ của các nhà lãnh đạo cao cấp đã gom góp được. Việc báo cáo này cũng là lý do tại sao các trang web của tờ New York Times và Bloomberg News không còn truy cập được ở Trung Quốc, và lý do tại sao các phóng viên từ các tổ chức này đã không thể tham dự buổi ra mắt của Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị tại Đại hội Đảng lần thứ 18 vào tháng Mười.

Cuối cùng, sự tấn công sức mạnh mềm của ĐCSTQ đã phải chịu thất bại vì khả năng chịu đựng ( không nuôi dưỡng tình cảm ) "các đại sứ văn hóa." của nó. Trong lĩnh vực quyền lực mềm, các chiêu đãi viên, nghệ sĩ, và trí thức của quốc gia là nhũng tài sản mạnh nhất của nó. Một nhu cầu chỉ để nhìn thấy người hát nhạc "rap" Psy của Hàn Quốc , và "đám đông cảm xúc" được anh ta truyền cảm hứng ở những nơi khác nhau như các sân bãi ở các trường đại học Jakarta, Bangkok, Sydney, Dhaka, Mumbai, Dubai, Mỹ và các phố trung tâm mua sắm, Đài Bắc, Hồng Kông, và, có cả, Trung Quốc đại lục .

Một đất nước rộng lớn và năng động như Trung Quốc chắc chắn là có nhiều nhân vật tiềm năng nổi tiếng trên toàn thế giới. Tuy nhiên, như một op-ed của tờ China Daily chỉ ra , Trung Quốc vẫn còn quá xa để làm được một sản phẩm như Gangnam Style. Trung Quốc không xuất khẩu được một số lượng lớn các sản phẩm văn hóa mỗi năm, nhưng một ít trở nên phổ biến ở nước ngoài. "

Lý do chính Trung Quốc không xuất khẩu được các sản phẩm văn hóa của nó, như Peng Kan, tác giả của các op-ed lưu ý chính xác, là "các tổ chức Chính phủ và các doanh nghiệp là động lực chính đằng sau xuất khẩu .... Tuy nhiên, các tổ chức và các doanh nghiệp này... không được quảng cáo trào phúng như Gangnam Style thông qua các kênh truyền thông chính thức. Mà, các sản phẩm văn hóa không có giá trị giải trí hiếm khi trở nên phổ biến tại các thị trường ở nước ngoài. "

Thật vậy, sự thật nói lên rằng hầu hết các đối tượng phi chính phủ phổ biến của nước ngoài ở Trung Quốc đều là các đối thủ của ĐCSTQ. Một trong những cá nhân là người ủng hộ dân chủ Lưu Hiểu Ba, người đã tổ chức sinh nhật lần thứ 57 của mình vào ngày 28 tháng 12 và cũng là kỷ niệm lần thứ 3 bị kết án tù 11 năm vào ngày 25 Tháng 12. Bản án này chỉ làm tăng tầm cỡ quốc tế của Liu, nơi mà ông đã được ca tụng rộng rãi và được trao giải Nobel Hòa bình vào năm 2010 ( qua đó ĐCSTQ phản ứng bằng cách đặt vợ ông ta trong tình trạng quản thúc tại gia). Thật vậy, sự nổi tiếng quốc tế của Liu được phô bày vào hồi tháng trước, khi 134 người đoạt giải Nobel gửi cho Xi Jinping một bức thư thúc giục ông ta phóng thích Liu.

Tuy nhiên, vượt hẳn Liu trong đại chúng, ít nhất ở phương Tây, là Ai Weiwei (Ngãi Vị Vị), nghệ sĩ và là nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng của Trung Quốc. Tài năng nghệ thuật đáng chú ý của Ai Weiwei đã làm cho anh ta nổi tiếng trong một số giới, ban đầu bao gồm ĐCSTQ và khắp nơi trên thế giới trước khi ông ta quay ra hoạt động xã hội. Tuy nhiên, không thể phủ nhận, phần lớn sự nổi tiếng của anh ta đã đến từ sự dũng cảm và các thách thức dí dỏm đối với sự cai trị Đảng Cộng sản ở Trung Quốc. Sự bất đồng quan điểm chính trị có uy tín này giải thích lý do tại sao các phim tài liệu của anh ta giành chiến thắng tại Sundance, Nicholas Kristof, tờ New York Times phỏng vấn ông trong khi đến thăm Trung Quốc, và sự bắt chước một cách hài hước "Gangam Style " của anh ta trở nên ngay lập tức gây giật gân trên You Tube, mặc dù thực tế là thông điệp chính trị căn bản của nó đã bị lấy mất trên hầu như tất cả những người xem.

Trung Quốc chỉ vừa mới đơn độc trong việc biến những người bất đồng chính kiến thành những kẻ ​​khủng bố quốc tế nổi tiếng. Trong thực tế, vấn đề này là thực tiễn vốn có trong các nước độc tài (chỉ cần hỏi Vladimir Putin). Có một xu hướng gần như phổ quát với mọi người là sự thông cảm với một "kẻ yếu" can đảm chiến đấu với một lực lượng mạnh mẽ như một chính phủ, đó là lý do tại sao việc tự thiêu của một người bán dạo trên phố của Tunisia lại có thể châm ngòi cho những cuộc nổi dậy trên khắp thế giới Ả Rập, và David và Goliath là 1 trong những câu chuyện dễ nhận biết nhất từ ​​các chủ đề tôn giáo của người Do Thái giáo và Kitô giáo.

Nhưng, thực tế này không làm cho Liu và Ai Weiwei gây tổn hại một tí nào đến khả năng của Đảng Cộng sản Trung Quốc phóng ra quyền lực mềm. Những nhân vật tượng trưng, ​​giống như Liu và Ai Weiwei làm thấm sâu vào tâm trí mọi người nhận thức rằng ĐCSTQ là đồng nghĩa với sự bất công. Tuy nhiên, người ta định rỏ nó rằng hầu như không có mối cảm xúc nào nắm giử được tính phổ biến bằng sự chính đáng của công lý.

Trên căn bản nguyên sơ hơn, con người bị lôi cuốn bởi sự tự tin, và những nỗ lực ngăn chặn thông tin và những người bất đồng chính kiến ​​tạo ra nhận thức rằng, bất kể mọi sức mạnh và các thành tựu đáng kể của nó, ĐCSTQ vẫn giử nguyên tình trạng sợ hãi và hoang tưởng cốt lõi của nó. Một ít người bị lôi cuốn vào, lại càng không muốn tranh đua, loại người ngắm nghía sợ hãi hay hoang tưởng. Đó là lý do tại sao, bất chấp quyền lực mềm của lịch sử cổ đại Trung Quốc, và các cá nhân có quyền lực mềm như Ai Weiwei đang có, quyền lực mềm của Trung Quốc hiện đại sẽ vẫn bị hạn chế bên dưới giới lãnh đạo chính trị hiện nay.(...mềm ở dưới cứng => thất bại ...BHM)

Zachary Keck là trợ lý biên tập viên của The Diplomat. Ông có thể được tìm thấy trên Twitter: @ ZacharyKeck .


BHM Lược dịch. © 2012 BOHEMIENVN

Trang Chủ


Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.