Những câu hỏi quan trọng trong năm 2013: các vấn đề khu vực.


Trong những vấn đề quan trọng trong năm 2013, các chuyên gia cấp thế giới của CSIS cung cấp sự nắm bắt của họ về những gì họ nhìn thấy như là những thách thức lớn nhất đối với thế giới trong năm 2013. Quá trình chuyển đổi trong chính sách quốc phòng của Mỹ, các điểm nóng trong khu vực, và các vấn đề quy mô toàn cầu có khả năng có ảnh hưởng lớn mà sẽ là những gì trong một năm chuyển đổi quốc tế khác.

Dưới đây là các vấn đề liên quan đến các khu vực khác nhau...BHM

[caption id="attachment_5256" align="alignleft" width="300"] Băng ở Bắc cực. Ảnh Internet[/caption]Maren Leed, Clark A. Murdock, Anthony H. Cordesman, Kelley Sayler, và Stephanie Spies. 25 Tháng Giêng, năm 2013.
Theo CSIS

BHM Lược dịch.

Bắc Cực vào năm 2013.
Heather A. Conley.

Nếu năm 2012 đã có một dấu hiệu nào đó, Bắc Cực sẽ tiếp tục thống trị các tiêu đề báo chí trong năm 2013. Phát hiện dầu khí mới ... Băng ở biển Bắc Cực ở mức thấp nhất kể từ khi dữ liệu được ghi lại ... một tàu phá băng của Trung Quốc đi du lịch thông qua đường biển phía Bắc : đây là một vài trong số các tiêu đề của năm ngoái. Đối với nhiều người, Bắc Cực, như là một khu vực và một vấn đề, rất xa. Cả hai ý tưởng đều không đúng sự thật. Khi chúng ta văng vẵng bên tai năm 2013 với các báo cáo tin tức về một nền tảng dầu dưới lòng đất Bắc Cực ở Alaska, chúng ta được nhắc nhở rằng các lợi ích kinh tế đang phát triển ở Bắc cực và các tuyến đường vận chuyển mới, cùng với các điều kiện khí hậu thay đổi nhanh chóng, không phải là những vấn đề xa xôi ; chúng đang xảy ra ở hiện tại.

Trong tháng Năm năm nay, ngoại trưởng tám thành viên của Hội đồng Bắc Cực, một diễn đàn quốc tế, tập hợp các quốc gia ven biển Bắc Cực -- Canada, Đan Mạch (thông qua Greenland), Na Uy, Nga, và Hoa Kỳ -- cọng thêm Iceland, Thụy Điển , và Phần Lan, cũng như đại diện của các dân tộc bản địa của Bắc Cực (các thành viên tham gia thường trực), sẽ gặp gở ở Thụy Điển. Đầu tiên trong chương trình nghị sự sẽ là phê duyệt một Thỏa thuận đáp ứng và phòng chống sự cố tràn dầu qua đó sẽ khuyến khích các quốc gia Bắc Cực làm việc cùng nhau trong trường hợp xảy ra sự cố tràn dầu. Thỏa thuận pháp lý có tính ràng buộc này theo sát gót một thỏa thuận quốc tế tìm kiếm và cứu hộ đã được ký kết vào năm 2011 bởi các thành viên Hội đồng Bắc Cực. Các thỏa thuận này, cùng với việc thành lập một Ban Thư ký thường trực của Hội đồng Bắc Cực, là những bước đi quan trọng qua đó củng cố sự hợp tác quốc tế ở Bắc Cực.

Tuy nhiên, một vấn đề có thể hoặc không thể được giải quyết, là liệu có chấp nhận các quan sát viên thường trực mới đối với Hội đồng Bắc Cực hay không. Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore, Ý, Ấn Độ, và Liên minh châu Âu đã xin trở thành những quan sát viên thường trực. Trong khi tiêu chí để trở thành một quan sát viên thường trực đã được phê duyệt trước đây, nó sẽ là một quyết định chính trị của Hội đồng Bắc Cực là liệu những quốc gia này có được phê duyệt hay không. Vấn đề dường như kỹ thuật này là biểu tượng của các xu hướng địa chính trị lớn hơn. Bắc Cực là một vấn đề chỉ dành cho các nước trong khu vực, hay nó là một vấn đề toàn cầu ? Cho đến bây giờ, trên quy mô lớn nó đã là một chủ đề của cuộc thảo luận cho các diễn viên trong khu vực. Bởi vì tiềm năng các nguồn tài nguyên thiên nhiên, khoáng sản rộng lớn của Bắc Cực, các tuyến đường vận chuyển, và tác động của khí hậu toàn cầu, hiện nay nhiều quốc gia mong muốn được tham gia .

Theo Hội đồng Bộ trưởng Bắc cực, Canada sẽ đảm nhận cương vị Chủ tịch Hội đồng Bắc Cực với một tập trung nhiều hơn vào phát triển kinh tế hơn so với trường hợp chủ tịch trước. Bắc Cực có ý nghĩa chính trị trong nước quan trọng lớn hơn ở Canada so với ở Hoa Kỳ (ngoại trừ Alaska), và chính phủ Canada sẽ thường xuyên đề cập đến chủ quyền và quyền khu vực trên các mối quan tâm của các quốc gia phi Bắc cực. Điều này cũng có thể là một nguyên nhân gây ra mối quan tâm đối với các quốc gia Bắc Cực.

Hoa Kỳ đã là một diễn viên tham gia nhưng cho đến nay vẫn im hơi lặng tiếng trong các vấn đề Bắc Cực. Chính quyền Obama vẫn chưa cập nhật chiến lược Bắc cực năm 2009 của Hoa Kỳ và đã không thể giành được việc Thượng viện phê chuẩn Công ước LHQ về Luật Biển (UNCLOS), chế độ pháp lý quốc tế cho Bắc Cực. Hoa Kỳ chỉ là thành viên không ký kết trong Hội đồng Bắc Cực. Nếu có được bất kỳ hy vọng nào đạt được sự phê chuẩn trong nhiệm kỳ thứ hai của Tổng thống Obama, Nhà Trắng sẽ cần phải gửi một tín hiệu mạnh mẽ vào đầu năm 2013 qua đó phê chuẩn UNCLOS là một trong những ưu tiên đối với các hiệp ước quốc tế hàng đầu của mình.

Một chiến lược được cập nhật và phê chuẩn UNCLOS là những bước cần thiết khi Hoa Kỳ đãm nhiệm chức chủ tịch Hội đồng Bắc Cực vào năm 2015. Trong vai trò chủ tịch của Hoa Kỳ, Hội đồng Bắc Cực sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 20 năm. Có nhiều thay đổi ở Bắc Cực trong suốt 20 năm nay, và hoạt động lãnh đạo của Hoa Kỳ sẽ rất cần thiết để bảo đảm rằng cộng đồng quốc tế đã chuẩn bị đầy đủ cho 20 năm tới.

Heather A. Conley, thành viên cao cấp và là Giám đốc Chương trình Châu Âu của CSIS

Châu Á năm 2013: Pivot trong năm 2013 đi về đâu ?
[caption id="attachment_5258" align="alignleft" width="300"]OBAMA OBAMA[/caption]Michael J. Green.

Theo các chuyên gia an ninh trong dự báo khu vực châu Á-Thái Bình Dương 2013, biến số họ thường quan tâm nhất là liệu "xoay trục" hay "tái cân bằng" được ca tụng của chính quyền Obama đối với châu Á có sẽ tiếp tục hay không. Vách đá tài chính, ngân sách quốc phòng không chắc chắn, sự im lặng gần đây trên chính sách thương mại và lộ trình của các quan chức hầu hết đều liên quan đến "xoay trục" -- đặc biệt Bộ trưởng Ngoại giao Hillary Clinton và Trợ lý Ngoại trưởng Kurt Campbell -- tất cả đều nêu ra các câu hỏi về việc liệu hoạt động của chính quyền tham gia vào khu vực này có sẽ tiếp tục hay không.

Tuy nhiên, trước khi đánh giá tương lai của "xoay trục", có thể là cần thiết để xác định nó thực sự đang là những gì. Về mặt lý thuyết, bất kỳ quan niệm mới nào về chiến lược lớn nên kết hợp với các kết thúc, hoặc các lợi ích quốc gia đang bị đe dọa, các biện pháp để đạt được những lợi ích, và các đường lối mà các biện pháp đó sẽ được sử dụng để đối phó với những thách thức mới đối với những lợi ích quốc gia. "Xoay trục" nổi lên từ chẵng có chút quá trình hoạch định chính sách cẩn thận hoặc tài liệu chiến lược chủ chốt nào. Thay vào đó, nó là kết quả của một hợp lưu quy hoạch và các câu chuyện liên quan đến thông điệp chính trị trong nước, chiến lược quân sự và phát triển bất ngờ trong khu vực châu Á. Năm yếu tố là :


  • Nghĩa rộng mà qua đó châu Á là quan trọng hơn đối với lợi ích quốc gia của Hoa Kỳ. Sự công nhận này được phản ảnh trong nhiều cuộc thăm dò ý kiến ​​công chúng và giới ưu tú trong vài năm qua. Như sử gia kinh tế người Scotland, Angus Maddison, cho thấy, châu Á đang trở lại trung tâm sản lượng kinh tế quốc tế sau một thời gian gián đoạn 200 năm bắt đầu với cuộc cách mạng công nghiệp và sự sụp đổ của đế chế nhà Thanh ở Trung Quốc. Người dân Mỹ biết điều này qua trực giác, đó là lý do tại sao trong các cuộc thăm dò của Hội đồng Quan hệ đối ngoại Chicago gần đây, họ bắt đầu xác định châu Á là khu vực quan trọng nhất trên thế giới đối với Hoa Kỳ. Lớn lên ở Hawaii và Indonesia, Tổng thống Obama cũng hiểu điều này. Tuy nhiên, việc nhận ra rằng một khu vực là quan trọng hơn đối với lợi ích của Mỹ tự nó không đại diện cho một chiến lược lớn. Nó bắt đầu xác định những kết thúc, nhưng không phải là cách thức và biện pháp.


  • Thông điệp Chính trị . Như Bob Woodward mô tả trong các cuộc chiến tranh của Obama, các quan chức cao cấp của Nhà Trắng chung quanh tổng thống đã tìm kiếm các luận cứ để đẩy nhanh tiến độ rút quân đội Mỹ ra khỏi Afghanistan -- cuộc xung đột mà ứng cử viên Obama đã xác định là "chiến tranh tốt" để bung các thông tin an ninh quốc gia của mình khi ông phê phán việc tăng quân ở Iraq. Hướng dẫn chiến lược của Lầu Năm Góc hồi Tháng 1 năm 2012 nhấn mạnh chủ đề mà lực lượng quân đội Mỹ phải tập trung nhiều hơn vào khu vực Đông Á sau một thập kỷ chiến đấu dữ dội ở Tây Nam Á. Đây là một ưu tiên thích hợp cho các nhiệm vụ trong tương lai, nhưng chính trị tốt cũng bị bao phủ với những cắt giảm quốc phòng sâu sắc hơn nhiều so với Bộ trưởng Quốc phòng Robert Gates đã khuyến cáo như là thận trọng. Tuy nhiên, có rất ít kế hoạch chiến lược ở châu Á đã đi vào "tái cân bằng". Như The New York Times đưa tin, các dịch vụ quân sự được giao nhiệm vụ bởi Nhà Trắng mô tả những gì có thể đi vào tái cân bằng chỉ sau khi nó đã được công bố. Trong ý nghĩa đó, "Xoay trục" vẫn là một công việc đang được tiến hành trên phương diện biện pháp để thực hiện chiến lược.


  • Một phản ứng đối với sự quyết đoán của Trung Quốc. Nói chung, chiến lược của Mỹ đối với châu Á và Thái Bình Dương đã kết hợp sự tham gia của Trung Quốc, tiếp tục bởi mọi tổng thống kể từ khi Richard Nixon đến Bắc Kinh vào năm 1972, với chiến lược cân bằng quyền lực, được tiếp tục bởi mọi tổng thống kể từ khi Bill Clinton hồi sinh liên minh Mỹ - Nhật Bản vào năm 1996. Các nhà chiến lược cao cấp trong chính quyền Obama biết điều này và đã thực hiện một thời điểm đặc biệt, mời Thủ tướng Taro Aso của Nhật Bản là người đứng đầu quốc gia nước ngoài đầu tiên đến thăm Nhà Trắng. Trên mặt hội nhập, chính quyền sau đó cố gắng bổ sung nhiều hơn "sự bảo đảm chiến lược" và cấu trúc thượng tầng tổ chức trong mối quan hệ với Trung Quốc. Điều này bao gồm một tuyên bố chung nhân dịp chuyến thăm của Tổng thống Obama đến Bắc Kinh hồi tháng Mười Một năm 2009, trong đó ông và Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào từng đồng ý tôn trọng "lợi ích cốt lõi" của quốc gia khác mà qua đó bao gồm Đài Loan, Tây Tạng, và Tân Cương đối với Trung Quốc và vai trò của Mỹ như là một quyền lực Thái Bình Dương. Đó không phải là một trao đổi tốt cho phía Hoa Kỳ, đặc biệt là khi nó được trả giá với những cử chỉ có ý nghĩa là báo hiệu một giai điệu mới với Bắc Kinh, chẵng hạn như trì hoãn chuyến thăm truyền thống của Đức Đạt Lai Lạt Ma tới Nhà Trắng. Mặc dù chính quyền rõ ràng không có ý định làm như vậy, nó đã gây ấn tượng về sự thỏa hiệp với một Trung Quốc đang trỗi dậy.

    Năm sau, Bắc Kinh đụng độ trên biển với Nhật Bản, Việt Nam và Philippines qua những tuyên bố lãnh hải và không gây sức ép lên Bình Nhưỡng sau khi Bắc Triều Tiên tấn công chí tử vào Hàn Quốc. Rõ ràng rằng Bắc Kinh đã hoặc là không muốn hoặc không thể cung cấp cho phía họ một số nỗ lực bảo đảm chiến lược. Với một phản đối ầm ĩ từ các đồng minh trong khu vực và các đối tác cho một lập trường tích cực hơn của Mỹ, chính quyền tăng sự nhấn mạnh về cân bằng quyền lực trong cách tiếp cận của nó tới khu vực. Trong tháng 1 năm 2011, khi Hồ Cẩm Đào đến thăm Hoa Kỳ, tuyên bố chung do ông ta ban hành với tổng thống không bao gồm bất kỳ sự xem xét nào về "lợi ích cốt lõi", một thiếu sót cố ý được nhấn mạnh nhờ vào Bộ trưởng Ngoại giao và các nhà đàm phán của Nhà Trắng. Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton sau đó đặt từ "xoay trục" đi vào lưu hành khi bà sử dụng nó trong bài viết của bà trên trên tạp chí Chính sách đối ngoại châu Á trong tháng 11 năm 2011. Phương diện quân sự của "xoay trục" -- hay "tái cân bằng" như nó đã được gọi ở Nhà Trắng -- cũng bắt đầu lộ diện. Hướng dẫn chiến lược của Bộ Quốc phòng Tháng 1 năm 2012 lưu ý các mối đe dọa của Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA) và bao gồm các đánh giá những khả năng chống tiếp cận của PLA trong cùng một ý tưởng với Iran. Tháng Tư, Hoa Kỳ và Nhật Bản đã nhất trí về cơ chế phân tán các đơn vị Thủy quân lục chiến Mỹ từ Okinawa đến Guam và miền Bắc Australia. Cả hai Hướng dẫn chiến lược và triển khai đến Darwin được công bố bởi tổng thống, đưa ra các yếu tố quân sự này từ sự nổi bật đặc biệt "xoay trục". Khía cạnh này của "xoay trục", trong tiếng nói nhìn chung của chiến lược quân sự, đã đặt ra câu hỏi trong khu vực về việc liệu mục đích của Hoa Kỳ tham gia có thực sự là để kềm chế Trung Quốc hay không.


  • Tổ chức lại các tư thế tiên tiến của Hoa Kỳ. Trong thực tế, tổ chức lại tư thế sốt sắng của Hoa Kỳ ở Thái Bình Dương đã bắt đầu từ hơn một thập kỷ trước, được thúc đẩy bởi sự cần thiết để giảm áp lực đối với các căn cứ Mỹ trên đảo Okinawa và để đối phó với những thách thức cường độ thấp ngày càng tăng trong khu vực Đông Nam Á và các thách thức A2AD (chống tiếp cận, khắc chế khu vực) ngày càng tăng trong khu vực Đông Bắc Á. Trong ý nghĩa đó, tổ chức lại không phải là cũ, nhưng nó đã trở thành ngày càng cấp bách và -- tốt hơn hoặc tồi tệ hơn -- được xác định với "xoay trục" sang khu vực. Và chính xác bởi vì bối cảnh chiến lược lớn hơn của "xoay trục" đã không được rõ ràng đầy đủ, những đề nghị chi tiêu cho tư thế của lực lượng đặc biệt đã bị chặn bởi Quốc hội Hoa Kỳ. Đó là trong bối cảnh này mà CSIS được giao nhiệm vụ để hoàn thành một đánh giá độc lập về tư thế chiến lược của lực lượng Hoa Kỳ trong khu vực Châu Á-Thái Bình Dương năm 2012. Bản báo cáo của chúng tôi thấy rằng chiến lược quản lý tổng thể cho khu vực là có cơ sở, nhưng nó kêu gọi chính quyền tìm địa điểm để giải thích bối cảnh chiến lược lớn hơn của "xoay trục" được nhất quán hơn đối với khán giả quốc hội và nước ngoài.


  • Tham gia lớn hơn vào khu vực Đông Nam Á. Từ sự khởi đầu của chính quyền, Ngoại trưởng Clinton đã tham gia tích cực và nhiệt tình trong ngoại giao đa phương đôi khi ảm đạm của Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN), với sự hiện diện hoàn hảo chưa từng có tại Diễn đàn Khu vực ASEAN (ARF). Thứ trưởng trước đây đã cho thấy sự nhiệt tình tương tự về khu vực Đông Nam Á, đặc biệt là Robert Zoellick, nhưng Clinton là ngoại trưởng đầu tiên duy trì sự chú ý tới khu vực. Bao nhiêu trong đó sẽ tiêu tan với người kế vị của bà là không rõ ràng, mặc dù những cuộc đối đầu ngoại giao căng thẳng với Trung Quốc đằng sau hậu trường trong những năm gần đây có thể làm cho ARF quá quan trọng để bỏ qua. Trong khi đó, Tổng thống Obama đã hoàn toàn chấp nhận cấu trúc thể chế khu vực tập trung vào ASEAN. Có những quy mô đa phương cho sự hợp tác giữa các quốc gia châu Á, xếp loại từ diển đàn hợp tác kinh tế châu Á-Thái Bình Dương (APEC), đến hợp tác ba bên nhỏ hơn, Mỹ với Nhật Bản và Australia. Các nước thành viên ASEAN đã thúc đẩy "vai trò trung tâm của ASEAN" trong quá trình này, và Tổng thống Obama đã có nghĩa vụ bằng cách tham gia và sau đó tham dự hai năm trong một chuỗi mới Hội nghị thượng đỉnh Đông Á (EAS). Động thái này dấy lên lo ngại trong số những người hy vọng rằng APEC sẽ duy trì một chiếc neo mạnh mẽ xuyên Thái Bình Dương trong cấu trúc khu vực, nhưng cam kết của tổng thống đối với EAS có thể là quy mô lâu dài nhất của "xoay trục". Nó có nghĩa là tổng thống tương lai của Hoa Kỳ có thể sẽ có hai chuyến đi hàng năm cho khu vực (một cho APEC khi nó không ở tại Tây bán cầu và một cho EAS). Một số nhà phê bình nói rằng tất cả những gì chính quyền đã thực hiện là xoay trục từ Bắc đến Đông Nam Á, nhưng trong thực tế, tăng cường sự tham gia ở khu vực Đông Nam Á đại diện cho một sự lấp đầy vượt khỏi chiến lược tổng thể của Mỹ với tầm quan trọng ngày càng tăng của ASEAN, vừa là một đối tác thương mại lớn đúng như của nó vừa là một mục tiêu ảnh hưởng chiến lược của Mỹ và của Trung Quốc.


Vì vậy, "xoay trục" sẽ tiếp tục trong năm 2013? Chắc chắn người dân Mỹ sẽ tiếp tục thấy châu Á là khu vực quan trọng nhất đối với các lợi ích của họ, nhưng các cuộc thăm dò cũng cho thấy rằng người Mỹ xác định Trung Đông là khu vực nguy hiểm nhất đối với lợi ích của họ. Cho rằng 2013 có thể là năm phán xét về chương trình hạt nhân của Iran, chưa kể đến đoạn kết có thể xảy ra cho Syria, John Kerry sẽ đòi hỏi kỷ luật chiến lược thực sự để giữ một sự tập trung vào châu Á. Chính quyền cũng đã có một số khó khăn trong việc quản lý sự căng thẳng vốn có giữa việc tham gia với Trung Quốc và duy trì một sự cân bằng quyền lực thuận lợi trong khu vực. Các đồng minh như Nhật Bản và Philippines lo ngại rằng trong nhiệm kỳ thứ hai của chính quyền có thể nghiêng về phía nhấn mạnh vào việc làm yên lòng, chứ không phải là can ngăn, Bắc Kinh. Đó sẽ là không may, vì sự thiếu nhất quán trên mặt trận đó đã làm tổn thương chính quyền trong nhiệm kỳ đầu tiên với cả các đồng minh lẫn Bắc Kinh.

Tham gia vào ASEAN là một thành công được ghi nhận cho chính quyền này, nhưng địa hình có thể trở nên khó khăn hơn trong những năm tới, do xung đột sắc tộc mới ở Miến Điện, quá trình chuyển đổi lãnh đạo ở Indonesia, và các vấn đề chính trị trong nước tại Việt Nam, Malaysia, và các nơi khác. Một đại diện thương mại Mỹ mạnh mẽ được trao quyền di chuyển về phía trước trên quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương chắc chắn sẽ giúp phát triển "xoay trục" bền vững, đặc biệt là với ASEAN.

Cuối cùng, mọi con mắt sẽ nhìn vào ngân sách quốc phòng. Một cắt giảm chi tiêu quốc phòng được quản lý một cách cẩn thận cho phép lập trình lại các khả năng của hải quân và không quân ở Thái Bình Dương là cần thiết. Sự cô lập, điều đó sẽ ném những cơ sở quốc phòng vào hỗn loạn sẽ làm hỏng hình ảnh thẩm quyền chiến lược của Mỹ ở khu vực

Tuy nhiên, nếu tổng thống dính vào cam kết của mình để tham dự hội nghị thượng đỉnh trong khu vực hai lần một năm, tác động của các quyết định về thương mại và quốc phòng sẽ đều đặn trở về nhà với ông và nhóm của ông qua đó sẽ giúp giữ cho "xoay trục vẫn tiếp diễn.

Michael J. Green, Phó Chủ tịch châu Á và Chủ tịch Nhật Bản của CSIS.

Trung Quốc trong năm 2013.

[caption id="attachment_5257" align="alignleft" width="239"] Xi Jinping[/caption]Christopher K. Johnson và Bonnie S. Glaser.

Những tranh chấp hàng hải ở ngoại biên Trung Quốc, đã là nguồn gốc căng thẳng giữa Bắc Kinh và các nước láng giềng của nó, có thể trở nên trầm trọng hơn trong năm 2013. Ở Biển Đông Trung Quốc, các tàu Hải giám và Ngư chính và máy bay của Trung Quốc đang thách thức sự kiểm soát hành chính của Nhật Bản trên đảo tranh chấp (gọi là Senkaku ở Nhật Bản và Điếu Ngư bởiTrung Quốc) và vùng biển liền kề, ngày càng tăng tiềm năng cho một cuộc đụng độ có thể leo thang và, trong một số kịch bản, lôi kéo Hoa Kỳ nhập cuộc. Va chạm qua các tranh chấp lãnh thổ ở Biển Đông cũng có thể gia tăng, đặc biệt là nếu Bắc Kinh tìm cách can thiệp vào các hoạt động tìm kiếm thăm dò, khai thác và phát triển dầu khí được thực hiện bởi các đối thủ tuyên bố chủ quyền là Việt Nam và Philippines. Ví dụ, trong mùa hè Philex Petroleum có kế hoạch bắt đầu khoan "giếng thẩm định" ở Reed Bank, mà ở đó Manila đã tuyên bố là địa điểm Trung Quốc quấy rối tàu thăm dò của Philippines trong năm 2011. Nhiều thành viên của ASEAN, cùng với Hoa Kỳ, tiếp tục thúc đẩy một Bộ Quy tắc ứng xử cho Biển Đông hứa hẹn giảm nguy cơ xung đột, nhưng Bắc Kinh đang chống lại, thích thay vào đó là quản lý các tranh chấp bằng song phương. Ngoài việc tranh chấp hàng hải, các hành động khiêu khích của Bắc Triều Tiên, chẳng hạn như một vụ thử hạt nhân thứ ba hoặc một cuộc tấn công vào Hàn Quốc, có thể kiểm tra chính sách đối ngoại của Trung Quốc dưới sự lãnh đạo mới của nó trong năm tới. Một thách thức nghiêm trọng đối với Hoa Kỳ vào năm 2013 là làm thế nào để đáp trả thị hiếu bắt nạt các nước láng giềng ngày càng tăng của Trung Quốc, thông qua việc sử dụng tàu hàng hải dân sự ngụy trang chứ không phải là tàu chiến của Quân đội Giải phóng nhân dân (PLA) thông qua việc xử dụng chiến thuật ép buộc kinh tế xảo quyệt . Sự tiếp tục "xoay trục" của Mỹ sang châu Á, mà Trung Quốc lo ngại là một tấm màn che cho một liên minh mới của các quốc gia do Mỹ dẫn đầu để ngăn chặn ảnh hưởng của Trung Quốc, chắc chắn sẽ vẫn là một chất kích thích phức tạp trong quan hệ Mỹ-Trung.

Phần nội bộ, tân tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc Xi Jinping mới được chỉ định đã giành được cảm tình hoàn toàn bằng cách liên tục đề cập đến "qua sông bằng cách sờ mò các tảng đá" trong những nhận xét được phân phối bên lề của một "phiên họp nghiên cứu" của Bộ Chính trị được tổ chức vào đêm giao thừa năm mới để thảo luận sâu sắc các cải cách của Trung Quốc trong năm tới. Xi và các đồng nghiệp mới trong Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị đã thiết lập ngay từ đầu giai điệu chính nghĩa của họ trong nhiệm kỳ bằng cách nhìn nhận bản thân họ như là tôi tớ của nhân dân, những người phản đối "hình thức" và "nói suông vô nghĩa" và tập trung vào việc cung cấp tăng trưởng kinh tế "thực sự". Tuy nhiên, dựa vào nắm bắt cụm từ và ý kiến với phong cách cá nhân sẽ không giải quyết được nhiều thách thức mà đội ngủ mới phải đối mặt, và họ dường như biết nó. Bất chấp một số cú bóng phát đi lúc đầu, ví dụ, Xi có tín hiệu rõ ràng rằng một cuộc đàn áp tham nhũng được đưa ra theo sau Đại hội Đảng lần thứ 18 sẽ tiếp tục.

Tuy nhiên, nó vẫn còn nhập nhằng liệu những động thái như vậy được thiết kế để mua thời gian cho giới lãnh đạo suy nghĩ một kế hoạch mà qua đó tung ra một chương trình cải cách đáng kể hơn, như những người lạc quan hy vọng ; hoặc thay vì chỉ đơn giản là một trò tiêu khiển "vũ như cẫn", như những người bi quan rao giảng. Điều này nhấn mạnh thực tế rằng, bằng nhiều cách, tự bản thân giới lãnh đạo không hoàn toàn chắc chắn nó phải chuẩn bị từ nơi nào. Các cải cách cần thiết để mở khóa một làn sóng tăng trưởng kinh tế to lớn khác của Trung Quốc là rất phức tạp và khó khăn. Nó sẽ đòi hỏi sự "khôn ngoan và lòng can đảm tuyệt vời" như Xi nói với các đồng nghiệp trong Bộ Chính trị của ông tại phiên họp nghiên cứu. Các kế hoạch được cho là chuyển dịch cơ cấu chính phủ được công bố tại phiên họp đầu tiên của Quốc hội nhân dân vào tháng ba sẽ cung cấp một cái nhìn ban đầu về sự khao khát của giới lãnh đạo đối với hành động táo bạo và đối với sự nhận lãnh những quyền lợi được ban phát của chế độ. Một phiên họp toàn thể của Uỷ ban Ban Chấp hành Trung ương quan trọng trong mùa thu cũng sẽ thử nghiệm việc liệu chiến dịch được dàn dựng một cách cẩn thận của Xi với phong cách ông ta như là một nhà cải cách theo truyền thống của người lãnh đạo tối cao quá cố Đặng Tiểu Bình là thành thật hay chỉ là tuồng phường chèo.


_ Christopher K. Johnson là Cố vấn Cao cấp và là Quyền Chủ tịch Nghiên cứu Trung Quốc của CSIS.
_ Bonnie S. Glaser, Cố vấn cao cấp châu Á, Quyền Chủ tịch nghiên cứu Trung Quốc của CSIS.



BHM Lược dịch. © 2013 BOHEMIENVN

Trang Chủ


Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.