Tình hình một số khu vực năm 2013.

CSIS

Dự kiến tổng quát của CSIS về tình hình một số khu vực: Châu Âu, Ấn độ, Nhật Bản, Thách thức của Trung Quốc và Bắc Triều Tiên dành cho bà Park Geun-hye, Nga, Đông Nam Á, và Tây bán cầu trong năm 2013.
Trích từ Báo cáo của CSIS

BHM Lược dịch.

Châu Âu vào năm 2013.

Heather A. Conley.

Năm 2013 sẽ là một năm quyết định mà sẽ định hình các đường nét của mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương trong thập kỷ tới. Khi các nền kinh tế đang nổi lên thách thức và thử nghiệm các quy tắc quốc tế đã tồn tại 70 năm qua, được thành lập bởi cường quốc chiến thắng trong "thời hậu 1945" , những gì sẽ là phản ứng xuyên Đại Tây Dương ? Sử dụng hệ thống quốc tế hiện hành để kềm chế các cường quốc mới nổi ? Mở hệ thống quốc tế để cho phép các cường quốc mới nổi có tiếng nói lớn hơn ngay cả khi nó mâu thuẫn với các giá trị phương Tây? Hoặc, cố gắng để đem lại sức sống mới và xác định lại các hệ thống hoạt động dựa trên các giá trị của phương Tây kế tiếp khi chính hệ thống đang trải qua một thách thức cơ bản? Thật không may, không phải châu Âu mà cũng chẵng phải Hoa Kỳ xem năm quan trọng này với bất kỳ một cảm giác nào có vẻ khẩn cấp hoặc đổi mới theo hướng đổi mới kiến ​​trúc thời hậu 1945 hiện nay với một thiết lập kết nối, toàn cầu hóa.

Nếu tầm quan trọng có thể ở vào năm 2013, mối quan hệ xuyên Đại Tây Dương sẽ thấy sự đổi mới đáng kể trong hình thức của một thỏa thuận tự do thương mại xuyên Đại Tây Dương. Mặc dù cả hai bờ Đại Tây Dương háo hức tìm kiếm sự tăng trưởng để cải thiện nền kinh tế chậm chạp của họ, tăng trưởng GDP sẽ là kết quả phụ hữu ích của những gì mà một hiệp định thương mại tự do thực sự sẽ làm: thiết lập các tiêu chuẩn thương mại và đầu tư quốc tế cho nền kinh tế thế giới trong nhiều thập kỷ. Điều tương tự có thể nói về một chế độ an ninh mạng, mà nó cũng là thách thức nghiêm trọng.

Tuy nhiên, nhìn qua dấu ấn chính trị và kinh tế hiện nay, hy vọng năm 2013 là một tiếp nối của bốn năm qua, nơi mà cả hai khía cạnh vẫn còn bị mắc kẹt trong "lúng túng gở rối" chính trị và kinh tế qua việc làm của riêng mình với những hậu quả lâu dài cho mô hình phương Tây. Thủ tướng Angela Merkel của Đức, ví dụ, đã hoàn thiện nghệ thuật chiến thuật "lúng túng gở rối". Với tín nhiệm của bà, khu vực đồng euro vẫn còn nguyên vẹn, và bà ấy là chính trị gia nổi tiếng nhất của châu Âu. Nhưng không may cho dự án hội nhập châu Âu, không có con đường chiến lược phía sau hội nghị thượng đỉnh châu Âu tiếp theo và chắc chắn không có thông điệp hấp dẫn về vai trò và ảnh hưởng của châu Âu trong tương lai trên thế giới.

Thú vị, lần đầu tiên trong nhiều năm, lúng túng gở rối chính trị của châu Âu sẽ làm lu mờ lúng túng kinh tế. Sẽ có sự chú ý rất lớn của giới truyền thông chung quanh cuộc tổng tuyển cử tháng hai sắp tới tại Ý và cuộc bầu cử quốc gia vào tháng Chín ở Đức, mặc dù cả hai có thể sẽ có những sự kiện nguyên trạng với sự thay đổi rất ít về đường lối chính sách. Tương tự như vậy, cuộc bầu cử của Mỹ vào năm 2012 đã tạo ra một kết quả nguyên trạng khi các chính trị Mỹ cũng sẽ loay hoay lội qua các biện pháp thắt lưng buộc bụng, tăng thuế, và các cuộc tranh luận về nợ trần. Thật thảm thương, đây là lăng kính mà cộng đồng quốc tế quan sát châu Âu và Hoa Kỳ ngày nay.

Ba sự kiện loay hoay chính trị quan trọng nhất để xem ở châu Âu trong năm 2013 sẽ là nền chính trị Anh phát triển (hoặc chuyển giao) như thế nào khi Vương quốc Anh tìm kiếm một mối quan hệ thu nhỏ với Liên minh châu Âu như là một phản ứng dân tộc chủ nghĩa trước nền kinh tế chật vật của riêng nó, Scotland và khu vực tự trị Catalonia của Tây Ban Nha chuẩn bị cho cuộc trưng cầu dân ý độc lập như thế nào tương ứng vào năm 2014, và, chính trị Pháp sẽ hoặc không sẽ đáp ứng với tình trạng suy giảm kinh tế trong nước như thế nào.

Mặc cho sức khỏe và phúc lợi của khối thương mại lớn nhất thế giới và sức sống của dân chủ tự do đang bị đe dọa vào năm 2013, các nhà lãnh đạo xuyên Đại Tây Dương dường như không sẵn sàng hoặc không thể nắm bắt những gì sẽ xảy ra. Khi tình trạng rối tung được coi như là sự suy giảm hay chủ nghĩa biệt lập của phương Tây, các cường quốc mới nổi chắc chắn sẽ tận dụng lợi thế và hối hả với các quy tắc hội nhập toàn cầu của riêng họ -- gây thiệt hại cho trật tự dựa trên tự do của quốc tế.

Heather A. Conley, Thành viên cao cấp và là Giám đốc Chương trình Châu Âu của CSIS.


Ấn Độ vào năm 2013 -- và xa hơn.

Karl F. Inderfurth.

Để diễn giải một biểu thức thường được sử dụng bởi Tổng thống Ronald Reagan, "ở đó chúng có mặt một lần nữa." Nhưng trong trường hợp này, nó không phải là đối lập chính trị được đề cập đến ; đó là Hội đồng tình báo quốc gia (NIC) trong báo cáo dự báo toàn cầu mới nhất của mình.

Trong năm 2004, NIC phát hành "Lập bản đồ tương lai toàn cầu", dự báo trật tự thế giới sẽ như thế nào vào năm 2020. Trong một khẳng định đậm nét nhất , và táo bạo nhất trong lịch sử , nó nói rỏ: "Sự xuất hiện khả năng của Trung Quốc và Ấn Độ như là các tay chơi mới quan trọng trên toàn cầu -- tương tự như sự trỗi dậy của Đức vào thế kỷ 19 và Hoa Kỳ trong đầu thế kỷ 20 -- sẽ chuyển đổi tình hình địa chính trị" của thế kỷ 21.

Tháng trước NIC xuất bản dự báo toàn cầu tầm xa mới nhất của nó "Xu hướng toàn cầu 2030: những thế giới thay thế". Có lẽ khó chịu cho Ấn Độ khiêm tốn , NIC lại tăng chuẩn mực cho những gì có thể được dự kiến ​​từ quốc gia sắp sửa đông dân nhất của thế giới: "Năm 2030, Ấn Độ có thể là cường quốc kinh tế đang nổi mà Trung Quốc hôm nay là hình ảnh đó".

Hỗ trợ cho dự đoán lạc quan này, NIC nhắc lại sự chú ý đánh giá của Ngân hàng Thế giới rằng Ấn Độ sẽ tham gia với Trung Quốc như là một "cực tăng trưởng kinh tế mới nổi" vào năm 2025 và rằng đóng góp của Ấn Độ cho tăng trưởng toàn cầu trong những năm tới sẽ vượt qua bất kỳ nền kinh tế cá thể tiên tiến nào, ngoại trừ Hoa Kỳ.

Nói về sự hy vọng giàu sang và thành công vĩ đại (Great Expectations) của Dickens. Bây giờ chúng ta biết những gì Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton đã vẽ ra khi bà nói rằng đó là lợi ích quốc gia của Mỹ để thực hiện một "đặt cược chiến lược" trên sự nổi lên của Ấn Độ như là một cường quốc toàn cầu và theo đuổi các mối quan hệ song phương của chúng ta phù hợp với điều đã được nói đến.

Tuy nhiên, đối với Ấn Độ ngày hôm nay và trong tương lai gần của nó, một tài liệu tham khảo trong một cuốn tiểu thuyết khác của Dickens -- A Tale of Two Cities -- là một giai thoại báo trước : "Nó là điều kiện hoàn toàn thuận lợi nhất, nó là điều kiện hoàn toàn tệ hại nhất". Khi báo cáo và các ấn phẩm khác của NIC (bao gồm cả của CSIS) chỉ ra, để cho Ấn Độ tối đa hóa lợi thế của mình (bao gồm cả nhân khẩu học với một dân số trẻ trung) nó sẽ cần "thúc đẩy hệ thống giáo dục, thực hiện những cải thiện quản trị đáng kể, đặc biệt là trong việc chống tham nhũng ; và đảm nhận các chương trình cơ sở hạ tầng có quy mô lớn để theo kịp với quá trình đô thị hóa nhanh chóng".

Làm thế nào để Ấn Độ giải quyết những thách thức lớn này trong năm 2013 -- giáo dục, tham nhũng, và cơ sở hạ tầng -- sẽ nói lên rất nhiều về việc liệu Ấn Độ sẽ có thể đạt được "Great Expectations" trong thế kỷ này hoặc tìm thấy chính nó phải đối mặt với các tiêu đề của một cuốn sách khác của nhà văn Anh tuyệt vời, "Thời buổi khó khăn" (Hard Times).

Karl F. Inderfurth, Chủ tịch Wadhwani trong tổ chức nghiên cứu chính sách Mỹ-Ấn Độ.

Nhật Bản trong năm 2013

Nicholas Szechenyi.

Hỏi 1: Có ổn định chính trị sắp xảy ra hay không ?

Trả lời 1: Nhật Bản gần đây đã có nhà lãnh đạo thứ bảy trong sáu năm và một câu hỏi cơ bản là liệu sự hồi sinh của Đảng Dân chủ Tự do (LDP) và Thủ tướng Shinzo Abe, người trước đây từng phục vụ từ 2006-2007, có cải thiện triển vọng cho sự ổn định chính trị hay không. LDP đã thắng cuộc bầu cử Hạ viện long trời lở đất vào tháng 12 năm 2012 nhưng các cuộc tiếp xúc với cử tri sau khi bỏ phiếu vừa xong cho thấy rằng cuộc bầu cử phần lớn như là một cuộc trưng cầu dân ý đối với Đảng Dân chủ Nhật Bản (DPJ) tương đối thiếu kinh nghiệm , DPJ lên nắm quyền lần đầu tiên trong năm 2009, nhưng trong ba năm đã không làm rõ một chương trình nghị sự chính sách liền mạch. Abe phải duy trì đủ sức đẩy để bảo đảm một đa số LDP trong cuộc bầu cử Thượng viện dự kiến vào tháng Bảy, sau đó có thể có một khoảng thời gian tương đối ổn định. Cử tri trở nên bực bội với LDP cách đây ba năm bởi sự thất bại của họ trong việc làm sống lại nền kinh tế và bởi thế chương trình nghị sự kinh tế của Abe là một đối tượng bị giám sát gắt gao.

H 2: Những gì sẽ xảy đến cho nền kinh tế?

TL 2: Chiến lược của Abe nhấn mạnh kích thích tài chính trong hình thức tăng chi tiêu cho công trình công cộng và nới lỏng tiền tệ để chống giảm phát. Chính phủ mới cũng có thể được dự kiến ​​sẽ đưa ra một chiến lược năng lượng giảm dần sự phụ thuộc vào năng lượng hạt nhân, nhưng không tiếp tục đến cùng việc hoàn toàn loại bỏ nó khỏi việc cung cấp đầy đủ năng lượng hỗn hợp đang thiếu các nguồn thay thế. Chưa rõ ràng là mức độ mà LDP có thể sẵn sàng để giải quyết các vấn đề cải cách bao gồm bãi bỏ các quy định, nhập cư, và tự do hóa thương mại mà từ đó có thể giúp vạch ra một con đường dẫn tới tăng trưởng bền vững. Chu kỳ bất ổn chính trị ở Nhật Bản gần đây đã làm cho các chiến thuật ngắn hạn có vẻ quan trọng đặc biệt nhưng công chúng đang thèm khát sự lãnh đạo và năm nay có thể khắc họa nét đặc biệt một cuộc tranh luận lớn lao hơn trên chính sách kinh tế.

H 3: Ngoại giao khu vực thì ra làm sao ?

TL 3: Mối quan hệ giữa Nhật Bản với Trung Quốc và Hàn Quốc sẽ hiện ra nổi bật trong bối cảnh căng thẳng trên các lãnh thổ tranh chấp. Abe đã có những báo cáo trong quá khứ về các vấn đề nhạy cảm lịch sử cũng đã thu hút được sự chú ý và câu hỏi là liệu ông ta chọn xoay trục đến trọng tâm trong cách giải quyết của năm nay như ông đã làm trong nhiệm kỳ cuối cùng như là thủ tướng khi ông giám sát những cải thiện đáng kể trong quan hệ của Nhật Bản với Seoul và Bắc Kinh. Abe đã bày tỏ quan tâm trong việc tăng cường quan hệ đối tác với Úc và Ấn Độ ; và đã bắt đầu vói xa hơn trong khu vực Đông Nam Á để tiếp tục hồ sơ ngoại giao của Nhật Bản trong khu vực.

H 4: Và chính sách an ninh ?

TL 4: Abe đã cam kết sẽ giải thích lại hiến pháp của Nhật Bản để thực hiện quyền tự vệ tập thể và do đó tạo điều kiện phối hợp và khả năng tương tác với quân đội Mỹ và các đối tác tiềm năng khác trong khu vực. Chính phủ Abe cũng dự kiến ​​sẽ tăng chi tiêu quốc phòng và bắt đầu xem xét lại các chính sách quốc phòng trong năm nay để tiếp tục xác định vai trò lãnh đạo của Nhật Bản trong an ninh khu vực và toàn cầu. Một biến số quan trọng trong bối cảnh này là liệu căn nguyên chiến lược , không giống như các nỗ lực trước đây, sẽ có đủ nguồn lực khi đối mặt với tăng trưởng kinh tế chậm chạp hay không.

H 5: Điểm mấu chốt ?

TL 5: Chính phủ Abe ở Nhật Bản sẽ cung cấp các quy định chính sách mới để đối đầu với tình trạng trì trệ kinh tế và an ninh môi trường đang thay đổi nhanh chóng, có thể là một khúc dạo đầu cho một giai đoạn mở rộng quy tắc của LDP . Tiềm năng cho giới lãnh đạo đổi mới về các vấn đề kinh tế và an ninh đang được khuyến khích và cũng là tín hiệu tốt cho hợp tác Mỹ-Nhật Bản khi chính quyền Obama theo đuổi một chiến lược tái cân bằng đối với khu vực châu Á-Thái Bình Dương mà qua đó cơ bản dựa trên sức mạnh của các liên minh của nó. Một sự chấm dứt tê liệt chính trị chắc chắn sẽ tạo ra không gian cho một tầm nhìn chiến lược để nổi lên niềm tin của các dự án đó và lạc quan về tương lai của Nhật Bản.

Nicholas Szechenyi, Phó giám đốc và là thành viên cao cấp của Văn phòng Chủ tịch Nhật Bản, CSIS.

Thách thức của Trung Quốc và Bắc Triều Tiên dành cho bà Park Geun-hye.

Victor Cha.

Ngày 20 tháng 2 năm 2012, Hàn Quốc có một cuộc bầu cử lịch sử với Park Geun-hye của Đảng Saenuri được bầu là nữ tổng thống đầu tiên trong lịch sử của đất nước (và thực sự của khu vực Đông Á) . Đây là lần đầu tiên một ứng cử viên tổng thống Hàn Quốc giành chiến thắng trong cuộc bầu cử với một đa số phiếu bầu kể từ khi được dân chủ hóa vào năm 1987. Tổng thống đắc cử Park Geun-hye đã nhận được 51,6% số phiếu so với nhà đối lập Moon Jae-phe của Đảng Dân chủ, một cựu tham mưu trưởng của cố Tổng thống Roh Moo-hyun.

Nhiều thách thức lờ mờ sắp xảy xa. Phần lớn chú ý trong nước sẽ tập trung vào việc cô ấy sẽ thực hiện chiến dịch cam kết thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, giảm thất nghiệp, tăng cường sự điều chỉnh kinh tế, và cải thiện phúc lợi xã hội như thế nào. Những thách thức chính sách nước ngoài của cô không ít khó khăn, thú vị nhất trong số đó sẽ là cách tiếp cận của cô với Bắc Triều Tiên và Trung Quốc.

H 1: Chúng ta có dự kiến ​​những thay đổi lớn trong chính sách đối ngoại mới của Chính phủ Hàn Quốc không?

TL 1: "Quan trọng" sẽ là một từ quá mạnh. "Điều chỉnh" có thể thích hợp hơn. Đội ngủ an ninh quốc gia của Park Guen-hye sẽ có khả năng được phát triển với những người theo chủ nghĩa quốc tế chủ đạo, chính sách truyền thống nước ngoài mà qua đó họ coi trọng giá trị liên minh Mỹ-Hàn Quốc như là một trung tâm của lực hấp dẫn, nhưng họ cũng tìm cách mở rộng quan hệ với hàng xóm, bao gồm cả Trung Quốc và Bắc Triều Tiên.

H 2: Chính sách chuyển đổi về Bắc Triều Tiên sẽ như thế nào?

TL 2: Park Guen-hye là tổng thống đầu tiên của Hàn Quốc đã đến thăm Bắc Triều Tiên và đã gặp gỡ với cố lãnh đạo, Kim Jong-il, trước khi cô bước vào Nhà Xanh. Do đó cô ấy ít bị ảnh hưởng bởi nỗi ám ảnh với việc xua quân vượt ngang qua khu phi quân sự (DMZ) hơn các Tổng thống trong quá khứ. Khi nói điều này, Park cũng đã làm rõ mong muốn của mình để có một con đường khác với miền Bắc là "xây dựng lòng tin". Điều này phải chăng là không rỏ ràng, nhưng bước hoạt động đầu tiên có thể là một liên kết hỗ trợ nhân đạo từ chính trị. Điều này có thể có nghĩa là cung cấp vô điều kiện thực phẩm và phân bón mà đã vắng mặt dưới thời chính phủ trước. Tuy nhiên, trong kế hoạch lớn hơn, không chắc rằng chính phủ Park sẽ có những động thái vượt quá mức độ hỗ trợ mà không yêu cầu có đi có lại từ Bình Nhưỡng về các vấn đề liên Triều (đoàn tụ gia đình, các hành động khiêu khích, phi hạt nhân hóa, Biển Tây).

H 3: Quan hệ với Trung Quốc thay đổi như thế nào dưới thời bà Park?

TL 3: Đây là một ưu tiên chính sách đối ngoại khác cho chính phủ Park sắp nhậm chức. Trong cuộc vận động, Park nói về tiếp cận với Bắc Kinh và cải thiện các mối quan hệ còn lại của chính phủ trước đó. Park là tổng thống Hàn Quốc duy nhất trong lịch sử gần đây có thể nói tiếng Trung Quốc, quả thật vậy, khi Lee Myung-bak trở thành tổng thống vào tháng 2 năm 2008, ông đã gửi bà Park như là một phái viên đặc biệt của mình sang Trung Quốc. Đắc cử tổng thống, quyết định cử phái viên ngoại giao đầu tiên của cô, Kim Moo-sung, từ 22 đến 24 tháng Giêng, năm 2013, đến Trung Quốc là một sự phản ảnh mong muốn được nhận rỏ của cô đối với việc cải thiện quan hệ với Bắc Kinh.

Nhưng ở đây một lần nữa, không chắc rằng cô ấy sẽ nhân rộng câu thần chú "giử cân bằng" của chính phủ tỏ ra tiến bộ vừa qua tại Hàn Quốc (tức là, rằng Hàn Quốc sẽ hoạt động như một "thiết bị giử cân bằng chiến lược" giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc). Cô đã tổ chức một cuộc họp ở Seoul với một phái đoàn thăm viếng của chính phủ Mỹ ở châu Á vào ngày 16 tháng 1 năm 2013, do Trợ lý Bộ trưởng Ngoại giao Kurt Campbell dẫn đầu, qua đó tỏ tín hiệu quan tâm rõ ràng của cô trong một liên minh mạnh mẽ.

Một trong những lĩnh vực ưu tiên ngày càng tăng sẽ là sắp xếp các kỳ vọng của Seoul và Bắc Kinh trên hướng tương lai của bán đảo. Kỷ lục gia tăng thâm nhập kinh tế vào Bắc Triều Tiên của Trung Quốc kể từ năm 2008 (như đã được chứng minh trong một báo cáo gần đây của Ủy ban quan hệ nước ngoài của Thượng viện sẽ là một cái gì đó cho chính phủ mới cần có để giải quyết trong một số kiểu cách. Chỉ đơn giản Hàn quốc gia tăng hỗ trợ kinh tế cho miền Bắc thì không có khả năng giải quyết vấn đề. Sự trợ giúp đó sẽ không có khả năng thay thế các lợi ích kinh tế của Trung Quốc ở miền Bắc, mà chỉ đơn thuần là bổ sung cho nó.

H 4: Chúng ta có thể mong đợi "những yếu tố khó tiên liệu" nào đó trong nửa đầu năm 2013?

TL 4: Người ta không bao giờ có thể loại trừ khả năng một hành động khiêu khích khác của Bắc Triều Tiên lúc gần kề lễ nhậm chức của Park vào tháng tới. Nghiên cứu của chúng tôi tại CSIS đã tìm thấy rằng Bình Nhưỡng có một lịch sử, có niên đại đến năm 1992, chào đón tổng thống mới ở Hàn Quốc với một số loại hành động quân sự. Về vấn đề này, người ta không bao giờ có thể loại trừ một vụ thử nghiệm hạt nhân.

Tuy nhiên, có thêm hai yếu tố khó tiên liệu. Dù với chuyến đi trước đây của Tổng thống Park đến Bắc Triều Tiên, người ta không bao giờ có thể giảm giá quá nhiều sự hấp dẫn trong giới Hàn Quốc về một hội nghị thượng đỉnh bất ngờ. Thứ hai, một khu vực leo thang tiềm năng là biển Tây. Điều này có thể đi đến tồi tệ trong ý nghĩa rằng chúng ta sẽ nhìn thấy đụng chạm và leo thang ; hoặc nó cũng có thể đi theo ý nghĩa rằng hai nước có thể bắt đầu đối thoại liên-Triều về việc giảm căng thẳng. Việc thứ hai vừa nói sẽ là một sự phát triển đáng hoan nghênh.

Victor Cha, Cố vấn Cao cấp và Chủ tịch Triều Tiên của CSIS.


Nước Nga trong năm 2013.

Andrew C. Kuchins.

H 1: Tương lai của "Điều chỉnh lại" với Nga cho nhiệm kỳ tới của Obama là gì?

TL 1: Zero. Không có gì. "Điều chỉnh lại" đã chết cứng ra rồi. Hồi tưởng lại, tôi đã ghi ngày tháng cho sự sụp đổ của nó là ngày 24 tháng 9 năm 2011, khi tại Đại hội Đảng Nước Nga thống nhất đã tiết lộ rằng Vladimir Putin và Dmitry Medvedev, được gọi là "kẻ trưóc người sau", sẽ chuyển đổi vị trí với việc Thủ tướng Putin một lần nữa trở thành tổng thống Nga. Nó đã chính xác tại thời điểm này mà từ đó quan hệ Mỹ-Nga đã lần lượt nhận được tồi tệ hơn với lần phủ quyết kép đầu tiên của Nga (với Trung Quốc) về các biện pháp trừng phạt Syria của Liên Hiệp Quốc vào đầu tháng Mười. Kremlin chỉ trích Hoa Kỳ tăng gấp bội và trở nên sắc nét hơn nhiều như sự sụp đổ tiến bộ về các vấn đề bao gồm cả Syria, phòng thủ tên lửa, Iran, và những vấn đề khác.

Lưu ý rằng, theo những gì mà tôi được biết, Putin không bao giờ sử dụng điều khoản "Điều chỉnh lại" (perezagruska), không cả khi ông là thủ tướng cũng không cả khi ông trở lại trở thành tổng thống hồi tháng Năm. Đối với ông, thuật ngữ này được áp dụng cho những năm Obama / Medvedev. Không phải là ông không hỗ trợ các thỏa thuận và hợp tác xuất hiện vào năm 2009-2011, nhưng tôi nghi ngờ ông luôn tin rằng chiến lược của chính quyền Obama với "điều chỉnh lại" là một phần cố gắng củng cố thế đứng chính trị trong nước của Tổng thống Medvedev tại Nga thông qua các thành tựu chính sách đối ngoại với Hoa Kỳ. Và trong khi chúng ta không biết tiến độ ra quyết định trong những năm "người trước kẻ sau", tôi nghĩ rằng Putin và Medvedev thực sự không đồng ý qua vấn đề Libya và quyết định cuối cùng Nga bỏ phiếu trắng đối với nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc cho phép sự can thiệp của NATO vào mùa xuân năm 2011. Nhiều nhà quan sát giải quyết nhanh chóng điều đó như là một thói thường của cảnh sát tốt / cảnh sát xấu, nhưng tôi tin rằng nó thực sự phản ảnh sự khác biệt về một vấn đề quan trọng trước những gì đã xảy ra ở Libya, hầu như tất cả giới cầm quyền Nga hiện nay xem việc bỏ phiếu trắng là một sai lầm nghiêm trọng (như Trung Quốc làm) mà nó sẽ không được lặp đi lặp lại ở Syria.

Năm 2012 là khá tàn bạo cho quan hệ Mỹ-Nga. Nó bắt đầu với sự quấy rối chưa từng có với đại sứ mới của chúng tađược bổ nhiệm đến Nga, Michael McFaul, người thường được gọi là kiến ​​trúc sư của "Điều chỉnh lại". Đây là một phần trong chiến dịch tranh cử tổng thống của Putin, qua đó khắc họa đặc biệt chủ nghĩa chống Mỹ hay la lối và cực kỳ độc hại như là một nguyên tắc chủ yếu của trung ương. Putin sau đó đã cứng rắn với Tổng thống Obama qua việc từ chối đến Washington vào mùa xuân cho hội nghị G-8 và đã đưa ra lý do hoàn toàn không ai tin được là rằng ông đã quá bận rộn để đi vi hành vì nhu cầu chính trị trong nước trong việc hình thành nội các của ông. Sau đó, vào mùa thu, Nga trục xuất các Cơ quan Phát triển Quốc tế của Mỹ và ngưng các Chương trình Hợp tác giảm đe dọa (Nunn-Lugar), mà có lẽ đã là nỗ lực hợp tác hỗ trợ thành công nhất của Mỹ kể từ Kế hoạch Marshall. Năm 2012 đã kết thúc trên một tổng chán nản với phản ứng kỳ lạ của viện Duma Nga với sự thông qua đạo luật Magnitsky của Quốc hội Mỹ (mà đi kèm với Nga được cấp tình trạng vĩnh viễn bình thường quan hệ thương mại) -- đó là đạo luật Dima Yakovlev (mà qua đó ngăn cấm người Mỹ nhận làm con nuôi các trẻ mồ côi ở Nga hồi tháng Giêng). Chính phủ Nga hứa hẹn đáp trả Luật Magnitsky bất công bằng, nhưng họ thực sự đã vượt qua chính mình bằng cách thông qua đạo luật có tác dụng chính là để trừng phạt đặc biệt là người già và trẻ mồ côi tàn tật ở Nga mà qua đó chính người Nga không có xu hướng áp dụng. Bất kỳ may mắn nào ở Moscow và Washington về việc cuối cùng thoát khỏi được việc sửa đổi luật Jackson-Vanik tệ hại lỗi thời đã bị tràn ngập với việc làm luật ăn miếng trả miếng qua 2 đạo luật Magnitsky của Mỹ và Dima Yakovlev của Nga.

H 2: Vâng, vậy nếu "Điều chỉnh lại" trôi qua, bạn sẽ mô tả những thách thức và cơ hội cho chính quyền Obama trong năm tới với Nga như thế nào ?

TL 2: Tin tốt là mối quan hệ không phải là xấu như trong tháng 1 năm 2009 khi ông Obama lên nắm quyền lần đầu tiên. Tin xấu là vẫn còn một trở ngại rất thấp, và không có bất kỳ triển vọng nào trong ngắn hạn hoặc những ưu đãi lớn để cải thiện mối quan hệ như đã có bốn năm trước đây. Trong năm 2009, nhóm của Obama tin rằng họ cần phải làm việc với người Nga đầu tiên để giải quyết các mối đe dọa hạt nhân của Iran, thứ hai để hỗ trợ một dấu chân quân đội lớn hơn ở Afghanistan, và thứ ba để thúc đẩy tầm nhìn mới của Tổng thống mới được bầu đối với an ninh hạt nhân. Iran tiến gần hơn để đạt được một khả năng thủ đắc hạt nhân, nhưng vấn đề đã được giải quyết, không cần có nhiều sự tham gia của Nga như bốn năm trước đây. Afghanistan hiện nay là một vấn đề "bán" chứ không phải là một vấn đề "mua" đối với chính quyền Mỹ, và trong khi chúng ta cần sự hỗ trợ của Nga đối với việc rút quân của chúng ta và những nỗ lực để ổn định khu vực, điều này không phải là một ưu tiên cao cho nhóm của Obama ngày nay. Obama đã không từ bỏ chương trình nghị sự hạt nhân "không toàn cầu" của mình, nhưng điểm nổi bật của nó đã phai mờ, và triển vọng của một vòng cắt giảm song phương các lực lượng tấn công hạt nhân mạnh mẻ khác với Nga sẽ không thể không cần đến một số loại thỏa thuận về phòng thủ tên lửa, mà qua đó sẽ yêu cầu thỏa hiệp từ Washington và Moscow xuất hiện ít nhất cho bây giờ là không thể thực hiện được.

Obama chi tiêu nhiều thời gian và vốn liếng chính trị to tát trong việc hoạt động với Dmitry Medvedev trong những năm đầu tiên của nhiệm kỳ của ông, và ông đã được tưởng thưởng với các thỏa thuận quan trọng và hợp tác về Iran, cắt giảm hạt nhân, Afghanistan, và các vấn đề khác. Tuy nhiên, chẵng có gì, đó là Vladimir Putin đã nói hoặc thực hiện trong năm qua hay cung cấp cho Tổng thống Mỹ một sự tự tin nào đó rằng đầu tư thời gian và vốn liếng quý báu của mình sẽ mang lại bất cứ điều gì đó đến gần sự quay trở lại ông có được trong thời hoàng kim của "Điều chỉnh lại". Obama là một chàng trai thực dụng, và tôi không thể tưởng tượng ông ấy có một sự nhiệt tình nghiêm chỉnh nào đó trong việc nhận lời mời của Putin đến Moscow vào cuối mùa xuân này. Để làm gì ? Có triển vọng gì về một sự "chuyển giao" nào đó mà nó đáng giá cho nỗ lực ? Tôi thích mình sai, nhưng tôi không thấy chúng sắp diễn ra.

Điều này có thể là một thời gian tốt hơn cho các cán bộ, các lãnh đạo tư tưởng để có một bước trở lại và làm cho các nỗ lực để hình dung mỗi quốc gia có thể quan trọng như thế nào trong dài hạn trong việc đạt được các mục tiêu an ninh kinh tế và quốc gia. Nga nên phù hợp với chiến lược toàn cầu của Mỹ ở đâu trong những năm tới ? Có rất nhiều thay đổi năng động trong quan hệ quốc tế, bao gồm cả những phát triển rõ ràng như sự trỗi dậy của Trung Quốc, tác động ngày càng tăng của biến đổi khí hậu, và cuộc cách mạng khí đốt trong đá phiến sét. Chẵng phải dùng đến một thiên tài để hình dung cách thức Nga có thể đóng một vai trò xây dựng từ quan điểm của Washington và ngược lại của Hoa Kỳ đối với Moscow về an ninh Đông Á, sự phát triển của Bắc Cực, an ninh năng lượng toàn cầu, vai trò ngày càng tăng của chính trị Hồi giáo, và một loạt các thách thức lớn khác. Đó cũng là tiềm năng chưa được khai thác đáng kể trong quan hệ thương mại song phương bắt nguồn một phần từ vai trò thành viên của Nga tại Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO), nhưng rộng rãi hơn khi nó tiếp tục hội nhập vào nền kinh tế toàn cầu và cuối cùng tự tháo xiềng xích khỏi gánh nặng to lớn của di sản kinh tế thời Liên Xô.

H 3: Phải chăng Putin sẽ thực sự cai trị Nga 2 nhiệm kỳ sáu năm -- đến năm 2024 ?

TL 3: Tôi nghi ngờ điều đó, nhưng chắc chắn là không có nguy hiểm chính trị sắp xảy ra cho ông ta, ít nhất miễn là giá dầu không giảm dưới 80 $ /thùng (barrel). Tuy nhiên, những thách thức ông ta phải đối mặt trong việc hướng dẫn nước Nga đến giai đoạn phát triển tiếp theo của họ là đáng kể. Ông được nhiều người ưa chuộng, có thể không quá nhiều như một vài năm trước đây, bởi vì ông đã điều khiển một thời kỳ tăng trưởng kinh tế và thịnh vượng gia tăng chưa từng có và đáng chú ý của ở Nga. Tuy nhiên, cùng với sự thịnh vượng gia tăng đã xuất hiện một tầng lớp trung lưu đúng nghĩa với những nhu cầu lớn hơn cho đa nguyên, quản trị tốt, và có tiếng nói trong các vấn đề công cộng được quản lý như thế nào.

Nếu Putin và nhóm của ông không có khả năng cung cấp tăng trưởng kinh tế năng động bền vững , xếp hạng của ông và tính chất được yêu mến về chính trị sẽ tiếp tục giảm. Tuy nhiên, những định hướng chủ chốt của tăng trưởng kinh tế cho nhiều nhiệm kỳ -- giá dầu tăng đáng kể , gia tăng sản xuất dầu, và những điều kiện tiền tệ dễ dàng -- sẽ hầu như không kết hợp lại đến mức độ mà chúng đã có từ 1999 đến 2008, nó sẽ thúc đẩy một sự bùng nổ bất ngờ trong rất nhiều người Nga. Trong năm 2006, tôi đã viết một bài báo có tựa đề "May mắn của Vladimir" cho rằng Putin là nhà lãnh đạo Nga trong một thời kỳ ngẫu nhiên đáng kể , những điều kiện ảnh hưởng chủ yếu từ bên ngoài mà ông đã không kiểm soát được. Nhưng bây giờ có vẻ rằng vận may của ông ta đang chạy khỏi, ví dụ, cuộc cách mạng khí đốt trong đá phiến sét đã quyết định và sẽ có khả năng tiếp tục tác động tiêu cực đối với một trong những nguồn chính của doanh thu xuất khẩu, khí đốt tự nhiên của Nga. Nó sẽ xuất hiện rằng lựa chọn thực sự duy nhất của Putin là quay lại một chương trình nghị sự cải cách mà sẽ mang lại hiệu quả cao hơn cho nền kinh tế Nga. Điều này yêu cầu quản trị tốt hơn và minh bạch hơn để chống lại nạn tham nhũng. Tuy nhiên, nguy cơ là rằng việc thực hiện những nỗ lực này sẽ tấn công các nền tảng hệ thống của ông ta, "quyền lực chiều dọc" như người Nga gọi nó. Người ta phải suy nghĩ lâu dài và khó khăn về một nhà lãnh đạo trong lịch sử, người dẫn đầu việc xây dựng chính thể, một hệ thống có hơn một thập kỷ và sau đó xoay quanh phá hủy dinh thự đó trong thập kỷ thứ hai. Vì vậy, lời mắng nhiếc không phải là không thể, nhưng có lẽ không là một cá cược tốt.

Andrew C. Kuchins, thành viên cao cấp và là Giám đốc Chương trình Á-Âu và Nga của CSIS.


Đông Nam Á trong năm 2013.

Ernest Z. Bower.

Hoa Kỳ có một cơ hội hạn định để củng cố và bảo đảm mối quan hệ mạnh mẽ mà nó đã phát triển ở Đông Nam Á và Thái Bình Dương trong ba năm qua. Trung Quốc, với một số lý do, đã bị tước bỏ đà xây dựng trong khu vực trong quá trình tấn công quyến rũ của nó đã bắt đầu trong cuộc khủng hoảng tài chính châu Á vào năm 1999 và kết thúc một thập kỷ sau đó vào năm 2009 với tuyên bố đường lưỡi bò bao quanh Biển Đông. Ấn Độ vẫn còn tương đối tách biệt khi nó tập trung vào chính trị và các vấn đề kinh tế trong nước. Nhật Bản vẫn chưa lấy lại được sự tự tin của mình, và trong khi nó có thiện ý, nó không còn được xem như là một đối tác với sự chắc chắn hoặc có trọng lượng. Và Hàn Quốc vẫn chưa khao khát một vai trò lãnh đạo trong khu vực.

Cả hai khu vực Đông Nam Á và Thái Bình Dương tiếp tục chào đón Hoa Kỳ để phát triển vai trò của nó, miễn là nó chỉ dựa trên các nguyên tắc cùng có lợi và tôn trọng lẫn nhau. Đông Nam Á cần Hoa Kỳ để cân bằng "trục" an ninh hiệu quả của nó với ngoại giao kinh tế, đặc biệt một chính sách thương mại là khả thi ở châu Á, đồng thời thúc đẩy các lợi ích của Mỹ. Cụ thể, điều này có nghĩa là việc hoàn thành thỏa thuận Quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) vào năm 2013, trong khi đồng thời làm việc với các đối tác quan trọng và các tổ chức khu vực như ASEAN để xây dựng năng lực cho tất cả các nước thành viên hiểu rằng họ có sự liên kết và một đà tiến rỏ ràng để tăng cường thương mại và đầu tư với Hoa Kỳ.

Những thách thức lớn nhất đối với Hoa Kỳ trong khu vực Đông Nam Á vào năm 2013 sẽ là duy trì sự tham gia cấp cao và thông điệp quan trọng về "thực tại đang diển ra". Ngoại trưởng Hillary Clinton ; và Bộ trưởng quốc phòng Robert Gates và Leon Panetta đều hiểu tầm quan trọng của nỗ lực này và chính bản thân họ và các quan chức cấp cao của họ tận tụy với điều đó bởi vì tăng sức mạnh cho ASEAN là một phần quan trọng của một chiến lược dài hạn để chào đón một Trung Quốc đang trỗi dậy với vai trò lãnh đạo có trách nhiệm trong khu vực và trên toàn cầu.

John Kerry và Chuck Hagel sẽ làm đến cùng cam kết này, và Nhà Trắng sẽ hỗ trợ các nỗ lực hay không ? Dựa trên các hồ sơ của họ và sự hiểu biết của họ về châu Á nói chung và Đông Nam Á nói riêng, có những lý do tốt đẹp để lạc quan trong lĩnh vực này.

Về lâu dài, Nhà Trắng cần phải làm việc với nội các mới và các thành viên sẵn lòng của Hạ viện và Thượng viện, cũng như với các thống đốc có tầm nhìn xa trông rộng và cách đánh giá toàn cầu, tạo nên các tình huống cho việc người Mỹ tham gia ở châu Á là quan trọng đối với tương lai kinh tế và an ninh quốc gia của chúng ta. Nói về châu Á với công chúng Mỹ một cách bền vững chưa bao giờ được hỗ trợ bởi các cố vấn chính trị ở Nhà Trắng. Điều đó cần phải thay đổi nếu Hoa Kỳ muốn được mạnh mẽ và an toàn vào năm 2013 và xa hơn nữa.

Ernest Z. Bower, Cố vấn Cao cấp và là Chủ tịch Sumitro thuộc Nghiên cứu Đông Nam Á cuả CSIS.


Tây bán cầu 2013.

Stephen Johnson.

Hai cơ hội và hai thách thức nhảy ra ngoài khi Hoa Kỳ và các nước láng giềng Tây bán cầu của nó bước vào năm 2013. Trên một mặt, Mexico đang cố gắng để thay đổi câu chuyện của mình từ một quốc gia chiến đấu với bạo lực mua bán ma túy đến một quốc gia thịnh vượng và an toàn. Tháng 7 năm 2012 cuộc bầu cử tổng thống đã mang lại một chính phủ có đầu óc cải cách, thậm chí nếu nó quay trở lại tình trạng củ, quyền lực ở trong tay Đảng Tổ chức Cách mạng sẽ bị hoài nghi. Tháng Chín này, tổng thống sắp mãn nhiệm của Mexico đã làm việc với các nhà lập pháp để vượt qua một cuộc tu chính luật lao động của họ, qua đó nó tương đương với Đạo luật Taft-Hartley có tính đột phá của Mỹ. Được tấn phong vào tháng Mười Hai, tổng thống Enrique Peña Nieto đang chuẩn bị làm như vậy trong giáo dục và năng lượng -- hai lĩnh vực rất cần giúp đỡ. Khi nền kinh tế Mexico phát triển, lao động Mexico sẽ cần phải được đào tạo tốt hơn để giải quyết các công việc đòi hỏi công nghệ cao, đó là lý do tại sao cải cách giáo dục là rất quan trọng. Công ty dầu ốm yếu do nhà nước quản lý của Mexico, Pemex, vẫn tài trợ cho 1/3 ngân sách của chính phủ liên bang gây thiệt hại cho tái đầu tư vào việc thăm dò và bảo trì. Trừ phi Pemex lấy lại sức khỏe của mình, sẽ không có một món tiền nào cho các trường học tốt hơn. Rất may, chính quyền Peña Nieto đang làm việc này.

Một phát triển tích cực khác là những gì có thể được gọi là khối các quốc gia tự do mậu dịch Thái Bình Dương -- được gọi bởi một nhà ngoại giao nước ngoài như là "đa số xây dựng" của bán cầu. Trong tất cả các quốc gia châu Mỹ có bờ biển Thái Bình Dương, chỉ có Ecuador vẫn còn duy trì một chính sách can thiệp kinh tế và ủng hộ bảo hộ. Trong khi đó, Chile, Mexico và Peru đã trở thành những nhà lãnh đạo trong nhóm tự do thương mại chẵng hạn như Đối tác Thái Bình Dương và Đối tác xuyên Thái Bình Dương mà hiện đang thương lượng với các quốc gia ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương, Hoa Kỳ, và Canada. Bốn điều này đã kết nối thương mại với Hoa Kỳ và Canada, Colombia, tất cả các nước Trung Mỹ, và Cộng hòa Dominica. Thêm vào đó, tất cả đều là một phần của những dây chuyền sản xuất khác nhau đang giúp thúc đẩy các nền kinh tế và đẩy mạnh tỷ lệ người nghèo thấp hơn ở quốc gia họ.

Ở thái cực khác của quang phổ là Venezuela và Cuba. Năm 2000, Tổng thống theo chủ nghĩa dân túy của Venezuela Hugo, Chávez đã đến cứu giúp Cuba, một thập kỷ sau khi Liên Xô sụp đổ và theo sau là việc hủy bỏ hàng tỷ đô la viện trợ. Kinh doanh xăng dầu dành cho các bác sĩ , thể thao, giảng viên, và các chuyên gia tình báo của Cuba, ông ta đã cho chế độ Castro với bốn thập kỷ một sức sống mới . Bây giờ Chávez đang chiến đấu với bệnh ung thư tại một bệnh viện ở Havana. Ngay sau đó những người trung thành với ông ở nhà có thể đối mặt trong một cuộc đấu tranh liên tiếp, như những người đứng đầu đất nước trước phiên bản vách đá tài chính của Nam Mỹ -- lạm phát , nợ, và một khu vực sản xuất suy nhược. Quan sát gần bởi , chủ tịch tám mươi tuổi của Cuba, Raúl Castro có thể thấy những hỗ trợ dầu của Venezuela biến mất sớm hơn dự kiến. Ông ta đánh bạc rằng ông có thể ngăn chặn sự thay đổi thông qua các cải cách kinh tế mà không cần giảm bớt các hạn chế về tự do dân sự hoặc quyền chính trị. Tình trạng bất ổn là một khả năng ở Venezuela và có thể bốc cháy ở Cuba nếu các biện pháp của Castro mở ra quá ít quá muộn.

Một mặt, Mỹ đang chứng kiến ​​thành quả của nhiều thập kỷ thúc đẩy cải cách dân chủ và thị trường tự do trong suốt bán cầu. Thoạt đầu, kết quả có vẻ như có một chút đáng lo ngại. Nhiều nước trong số các nước láng giềng của Mỹ đang trở nên ưa thích chúng ta và không còn cần các bài giảng thuyết của chúng ta. Sau hết, Brazil, Chile, và Colombia hiện nay có các cơ quan viện trợ nước ngoài của riêng họ. Mục tiêu của Washington đối với các quốc gia như vậy nên được cộng tác và chào đón sự lãnh đạo của họ. Mặt khác, Venezuela và Cuba không muốn nghe lời khuyên của bất kỳ ai về dân chủ và thị trường. Vì vậy, cho đến khi họ có vẻ dễ tiếp thu, nó vẫn có ý nghĩa với bất kỳ điều kiện mở nào đó, viện trợ, hoặc hợp tác về cải cách thật sự. Có lẽ sẽ có bất ổn. Nhưng hiện nay có các quốc gia khác chia sẻ gánh nặng với họ.

Stephen Johnson, Thành viên cao cấp và là Giám đốc Chương trình Châu Mỹ của CSIS.


BOHEMIENVN © 2013

Trang Chủ

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.