Hãy gặp Xi qua internet. Ông ta có những câu hỏi để trả lời

Một người phụ nữ đeo khẩu trang bảo vệ được nhìn thấy bởi chân dung của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình trên đường phố Thượng Hải, Trung Quốc, khi đất nước này bị bùng phát dịch virus Vũ Hán, ảnh chụp ngày 12 tháng 3 năm 2020.

Niall Ferguson… NGÀY 6 THÁNG 4 NĂM 2020…Theo Globle and Mail

Trần H Sa lược dịch.

Trong tiểu thuyết khoa học giả tưởng lạ thường với tựa đề "Tam Thể" của Liu Cixin, Trung Quốc đã liều lĩnh tạo ra - rồi sau đó giải quyết một cách khéo léo - một mối đe dọa đối với sự sống còn của nhân loại, bằng cách thiết lập liên lạc với hành tinh Trisolaris và sau đó phá vở cuộc xâm lược của sinh vật trên Trisolaris.

Tôi nhớ đã nghĩ rằng cốt truyện đó được cấu trúc kỳ ​​quặc khi tôi đọc nó hồi năm ngoái. Đây không phải là phong cách viết các cốt truyện khoa học giả tưởng trong văn học phương tây. Những kẻ xấu (người Đức, người Nga, người Trung Quốc, hoặc ngay cả người ngoài hành tinh) làm những điều xấu và sau đó những người tốt (họ nói tiếng Anh) cứu thế giới. Một trong nhiều điều tôi học được từ việc đọc cuốn tiểu thuyết này là, về mặt này cũng như rất nhiều mặt khác, Trung Quốc thì khác. Đúng vậy, Trung Quốc làm cho thế giới kinh tởm để phải cứu nó.

Tất nhiên, mối đe dọa phi hư cấu đối với nhân loại, mà ngày nay chúng ta phải đối mặt không phải là một cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh. COVID-19 không đến từ ngoài vũ trụ, mặc dù nó có chung một thôi thúc với sinh vật trên Trisolaris, là thực dân hóa chúng ta. Tuy nhiên, thực tế là trường hợp đầu tiên của COVID-19 thì ở Trung Quốc, giống như những tin nhắn đầu tiên đến Trisolaris được gửi đi từ Trung Quốc.

Có thể, bạn đã bị nỗi ám ảnh điêu tàn hiện tại của chúng ta bám chặt, với sự đa dạng và nhạy cảm của văn hóa, không giống như thực tế mà ở đó Tổng thống Mỹ Donald Trump gọi nó là "virus Trung Quốc". Nhưng ông ta có quyền gọi nó như thế, y như mọi người hồi năm 1968 có quyền đề cập đến đại dịch cúm A (H3N2) vào năm đó với tên "cúm Hồng Kông", vì Hồng Kông là nơi ghi nhận ca bệnh đầu tiên.

Trung Quốc gây ra thảm họa này, nhưng bây giờ muốn được tín nhiệm vì đã cứu chúng ta tránh khỏi thảm họa. Hào phóng xuất khẩu những bộ dụng cụ thử nghiệm (một số trong số đó không hoạt động) và khẩu trang (hầu hết có thể dùng được, nhưng tôi vẫn nhận được từ Đài Loan, cảm ơn rất nhiều), chính phủ Trung Quốc đang có ý định giành lấy chiến thắng từ việc đánh bại bằng mồm cái thứ mà nó gây ra.

Điều tồi tệ nhất là một số người ở thế giới phương Tây đã quá mất phương hướng bởi hội chứng loạn trí của Trump, hoặc quá bị đồi bại bởi tiền của Trung Quốc hoặc, trong trường hợp của Ý, quá bị vỡ mộng bởi những phản ứng thiếu vị tha từ những người bạn châu Âu của họ, đối với dịch COVID-19 đặc biệt nghiêm trọng ở Ý, mà qua đó họ thực sự nuốt phải dòng chất độc đạo đức giả và dối trá. Trong năm nay, có điều gì đó nghẹn cổ không nói nên lời được, so với chiến dịch "Hãy ôm chặt Trung quốc" của thị trưởng Florence vào tháng 2 ?

Chúng ta hãy cố gắng khôi phục sự tỉnh táo với năm câu hỏi mà chúng ta nên hỏi Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình vào lần tới, khi chúng ta nói chuyện với ông ta qua mạng, FaceTime, Google Hangout hoặc WeChat.

Thứ nhất, sự kiện diễn ra ở Vũ Hán dẫn đến sự xuất hiện ban đầu của Sars-CoV-2 chính xác là những gì ? Nếu virus có nguồn gốc từ loài dơi tại một trong những khu chợ tươi sống kinh tởm (nơi mà động vật hoang dành cho con người làm thức ăn được bán cùng với thịt gà và thịt bò), chế độ của ông không giải thích được để yêu cầu ngừng hoạt động, điều đó đủ tồi tệ. Nhưng nếu nó bắt nguồn từ các hoạt động cẩu thả tại chi nhánh Vũ Hán của Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh Trung Quốc, điều đó còn tồi tệ hơn. Thật điên rồ khi nghiên cứu các loại virus lây nhiễm từ động vật có khả năng gây chết người, như nghiên cứu coronavirus được diễn ra ở trung tâm của một đô thị rộng lớn như Vũ Hán.

Thứ hai, chính phủ trung ương đã đóng một vai trò to lớn như thế nào trong việc che đậy, sau khi rõ ràng ở Vũ Hán đã có sự lây truyền từ người sang người? Bây giờ chúng ta biết có 104 trường hợp mắc bệnh coronavirus mới, trong đó có 15 trường hợp tử vong, từ ngày 12 tháng 12 đến cuối tháng đó. Tại sao thông tin chính thức của Trung Quốc vào ngày 31 tháng 12 cho rằng "không có bằng chứng rõ ràng" về việc lây truyền từ người sang người? Và tại sao thông tin chính thức đó không thay đổi cho đến ngày 20 tháng 1?

Thứ ba, sau khi rõ ràng rằng có một dịch bệnh lan rộng từ Vũ Hán đến phần còn lại của tỉnh Hồ Bắc, tại sao ông cắt đứt đi lại từ Hồ Bắc đến phần còn lại của Trung Quốc - vào ngày 23 tháng 1 - nhưng không cắt đứt đi lại từ Hồ Bắc đến phần còn lại của thế giới?

Bây giờ, tôi không mong đợi câu trả lời thẳng thắng cho những câu hỏi này, chẳng có gì hơn là chúng ta nên nhận những câu trả lời thẳng thắng từ Đảng Cộng sản Liên Xô sau Chernobyl.

Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải tiếp tục hỏi họ, giá như tiêm vắc-xin cho bản thân chúng ta chống lại loại virus không phải là virus bắt nguồn từ Trung Quốc - vậy loại vắc xin nào cần có để tiêm ? trước thông tin sai lệch về virus đang lan truyền trên internet, mà Xi đã học được từ Tổng thống Nga, Vladimir Putin.

Trung Quốc có một vấn đề. Đó không phải là Tam Thể, thứ mà nhắc nhở chúng ta rằng người dân Trung Quốc có khả năng văn học vĩ đại, giống như các nhà nghiên cứu Trung Quốc có khả năng khoa học vĩ đại.

Vấn đề của Trung Quốc, như Nga trước năm 1991, là vấn đề Độc Đảng. Và chừng nào một phần năm nhân loại phải tuân theo ý chí của một tổ chức vô trách nhiệm, tham nhũng và đói quyền lực, với một lịch sử tội ác lâu dài chống lại chính nhân dân của họ, phần còn lại của nhân loại sẽ không được an toàn.

© Niall Ferguson / Thời báo Chủ nhật, Luân Đôn.

_ Niall Ferguson là thành viên cao cấp của Milbank Family tại Viện Hoover, Stanford


Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.