Mỹ cần ngừng tài trợ cho tham vọng toàn cầu của Xi

Hãy để Xi giải quyết thực tế của Bắc kinh, đó là vấn đề tiền bạc vốn đã tồi tệ và đang tồi tệ hơn bởi virus.

Tập đi thị sát hải quân Trung quốc.

GRANT NEWSHAM, NGÀY 19 THÁNG 3 NĂM 2020 Theo Asia Times

Trần H Sa lược dịch.

Tập Cận Bình có lý do chính đáng để tuyên bố chiến thắng trước virus Vũ Hán và ra lệnh cho công dân của y trở lại làm việc. Nếu anh ta không kích động nền kinh tế, anh ta sẽ hết sạch tiền - hoặc ít nhất là hết sạch loại tiền cần phải có.

Xi tất nhiên có thể in nhân dân tệ của Trung Quốc với bất kỳ số lượng nào - nhưng không ai muốn cầm nó ở bên ngoài Trung Quốc vì nó không thể tự do chuyển đổi.

Những khó khăn tài chính khủng khiếp của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (PRC) bắt buộc Đảng Cộng sản Trung Quốc phải sửa đổi hành vi của nó để tốt hơn, nhưng Bắc Kinh đang nhận được sự giúp đỡ từ các nguồn không chắc chắn.

Trước tiên, các công ty tài chính phương Tây đang hối hả rót tiền - ít nhất là tiền của người khác - vào Trung Quốc. Đầu năm 2019, ngay trước khi virus Vũ Hán tấn công, Morgan Stanley Capital International đã gia tăng khoản phụ cấp đặc biệt của nó cho các cổ phiếu Trung Quốc. Tiền ở nước ngoài trị giá hàng chục tỷ đô la - loại tiền tệ có thể chuyển đổi - đã chảy vào kho bạc của PRC.

Chỉ số tổng hợp toàn cầu của Bloomberg Barclays cũng làm điều tương tự đối với thị trường trái phiếu Trung Quốc, và PRC đã nhận được hơn 100 tỷ đô la, loại tiền tệ có thể chuyển đổi được. Đây là rất nhiều tiền và cũng là tiền "tươi". Có nhiều cách để thực hiện.

Thứ hai, khu vực chính phủ Mỹ cũng phụ họa. Ở cấp quốc gia, Chương trình Thrift Savings đã chuyển tiền tiết kiệm của những người về hưu (nhiều người trong số họ là cựu quân nhân) vào thị trường Trung Quốc. Tại cấp tiểu bang, ở California, CalPERS, hệ thống tiết kiệm dành cho người lao động hưu trí lớn nhất của Mỹ cũng vậy.

Khi các thượng nghị sĩ và dân biểu Hoa Kỳ thách thức sự khôn ngoan (và đạo đức) trong việc tài trợ cho ĐCSTQ - một chế độ độc tài hiếu chiến, hung hăng, đang tìm cách thay thế nếu không nói là thống trị Hoa Kỳ - ngành công nghiệp tài chính trả lời bằng những ngụy biện tương đương với việc giơ ngón giữa. ( đồng nghĩa với nói "cút đi" hoặc "đ.m mày". THS )

Cứ như thể là Phố Wall và các công ty thương mại Mỹ đang làm ăn kinh doanh với chế độ của Hitler - giúp nó phát triển thành một quân đội hùng mạnh để rồi lên kế hoạch tấn công các đồng minh của chúng ta (và chúng ta). Chưa cần đề cập đến sự vô đạo đức trong việc buôn bán với một chế độ sở hữu những man rợ, bao gồm việc đẩy công dân của nó đến các trại tập trung.

Thật không may, Phố Wall và các ngành công nghiệp của Mỹ chính xác đã làm điều đó .

Henry Ford (đại gia xe hơi của Mỹ) , ở giữa, nhận huy hiệu Đại Thập giá của đế chế Đức từ các quan chức Đức Quốc xã năm 1938. Ảnh: Twitter

Ở thời đại này, có sai chút nào hay không khi mà đích đến đầu tư là chế độ độc tài PRC, với quân đội cải tiến nhanh chóng, các trại tập trung, và chương trình thu hoạch nội tạng mà thường được ghi nhận ngang tầm với những hành động của Josef Mengle ? (1) hoặc thậm chí là hành động đồi bại của Đơn vị 731, Nhật Bản ? Có đúng như vậy không.

Giống như Liên minh tài trợ.

Có một tương tự lịch sử khác, một điều có thể đã xảy ra nhưng không phải như vậy, vào đầu năm 1861, cứ như thể là các doanh nhân Phố Wall và doanh nhân người Mỹ đã tài trợ cho cả hai phía bắc nam của Liên bang Hoa Kỳ. Vũ trang cho một cuộc chiến với Hoa Kỳ? Không vấn đề gì. Nô lệ ? Không vấn đề gì.

Tổng thống của chính phủ Liên minh miền Nam, ông Jefferson Davis, thật may mắn. Nếu Davis muốn mua súng trường và thuốc men của xứ Enfield từ người Anh, anh ta phải trả bằng đồng bạc xanh của người Mỹ hoặc là vàng.

Xi Jinping có cùng một vấn đề mà Davis đã có. Các danh sách mua sắm có thể khác nhau, nhưng ý tưởng là như nhau.

Trong trường hợp của Xi, hầu hết mọi thứ Trung Quốc cần đều từ nước ngoài - thực phẩm, dầu, quặng sắt và công nghệ - đòi hỏi phải có đô la, mặc dù đồng euro, yên, và đồng bảng Anh cũng chuyển đổi được.

Và đó chỉ là cho những nhu cầu cần thiết. Tham vọng toàn cầu của Trung Quốc cũng đòi hỏi loại tiền tệ chuyển đổi được. Vì vậy, để tài trợ cho các dự án Vành đai và Con đường hoặc mua công nghệ và công ty nước ngoài - hoặc thậm chí mua cả nước ngoài (hoặc lãnh đạo của họ), Bắc Kinh phải trả bằng tiền mà ai đó sẽ chấp nhận loại tiền Trung quốc giao trả.

Điều tương tự cũng xảy ra đối với họat động của các đại sứ quán PRC, thanh toán trái phiếu bằng đô la, hoặc trang trải các khoản nợ của các ông trùm bao phủ khắp thế giới. Và các giáo sư Harvard với các hợp đồng ám muội qua Chương trình Hàng ngàn Nhân tài của Trung Quốc, yêu cầu phải thanh toán bằng đô la - và chắc chắn không phải là đồng "nhân dân tệ ở bên ngoài Trung quốc" với giả sử là nó chuyển đổi được.

Tính toán thiếu hụt đồng tiền cũng nằm trong chiến dịch thông tin giả đổ lỗi virus cho Hoa Kỳ . (Độc giả lưu ý tôi liên tục sử dụng thuật ngữ virus Vũ Hán, một thuật ngữ mà Bắc Kinh cực kỳ không thích. Tôi làm điều đó với tinh thần ăn miếng trả miếng.)

Virus Vũ Hán tấn công Bắc Kinh với mức độ gây thiệt hại kép khi nó tác động đến nền kinh tế.

Nền kinh tế nội địa Trung Quốc phải đối mặt với những vấn đề tương tự như bất kỳ nền kinh tế nào khác - ngay cả khi một số người phương Tây nghĩ rằng Trung Quốc được miễn trừ vì ĐCSTQ thâm nho và sở hữu trí tuệ Phương Đông .

Khi mọi người không làm việc và các cửa hàng, nhà máy bị đóng cửa, điều đó sẽ gây rắc rối ở Trung Quốc không kém so với ở Hoa Kỳ.

Chính quyền Trung Quốc có thể in nhân dân tệ, giảm thiểu yêu cầu dự trữ ngân hàng, ban hành trợ cấp, lãi suất thấp hơn hoặc ra lệnh hoản trả nợ và những thứ tương tự. Nhưng ngay cả khi Bắc Kinh dấm dúi với đồng tiền, họ vẫn phải lo lắng về tình trạng thất nghiệp, lạm phát (quá nhiều tiền để mua được quá ít hàng hóa) và quá nhiều nợ ở mọi cấp độ - từ cá nhân cho đến chính quyền trung ương.

Nếu điều này vượt khỏi tầm kiểm soát, mọi người sẽ mất niềm tin vào nền kinh tế - điều này dẫn đến mất niềm tin vào sự lãnh đạo của ĐCSTQ. Mất tự tin và tình trạng bất ổn trong công chúng trở nên có khả năng - ĐCSTQ vốn vui thú với bạo lực, không trung thực và không đủ năng lực phản ứng trước sự bùng phát của virus Vũ Hán.

Thế là đủ tồi tệ. Nhưng không có một loại tiền tệ có thể chuyển đổi, nó thậm chí còn tồi tệ hơn. Bắc Kinh không thể in được đô la hoặc euro. Họ phải kiếm được chúng. Vậy làm thế nào để Trung Quốc kiếm được ngoại hối?

Những cách chính: Nó xuất khẩu sản phẩm và được trả bằng loại tiền chuyển đổi được. Hoặc nó thu hút đầu tư trực tiếp nước ngoài với việc người nước ngoài đổ tiền (tiền chuyển đổi được) vào Trung quốc để đầu tư hoặc thành lập doanh nghiệp. Bắc Kinh cũng lếu láo rằng nó vẫn là một quốc gia đang phát triển và do đó đủ điều kiện nhận ưu đãi, tương đương với viện trợ tài chính từ các quốc gia khác và các tổ chức quốc tế.

Các phương pháp khác bao gồm mua các công ty nước ngoài hoặc thành lập doanh nghiệp ở nước ngoài - và được trả bằng loại tiền chuyển đổi được. Điều này có vẻ như là đôi bên cùng có lợi, nhưng nhiều doanh nhân Trung Quốc kiếm được đô la ở nước ngoài rất muốn giữ tiền của họ ở bên ngoài Trung Quốc và thoát khỏi tay ĐCSTQ.

Vì vậy, người ta thấy vấn đề của Xi là :

Nếu Trung Quốc không xuất khẩu, họ sẽ không kiếm được đô la (hoặc loại tiền tươi khác). Và nếu PRC có vẻ hỗn loạn, thù hằn hoặc xảy ra thảm họa sinh học trong tương lai, các doanh nghiệp nước ngoài sẽ chuyển đi - hoàn toàn hoặc một phần. Hoặc họ sẽ tránh đầu tư vào Trung Quốc trong tương lai. Tất cả điều này cộng lại sẽ khiến Bắc Kinh không còn đủ ngoại hối để mua những gì họ cần - hoặc để làm những gì họ muốn.

Quỹ ngoại hối quá ít.

Nhưng phải chăng PRC không có nhiều ngoại hối?

Không, nó không có. 3 nghìn tỷ đô la ngoại hối của Bắc Kinh thì không nhiều. Nó từng có 4 nghìn tỷ đô la. Nhưng nó đã bị thổi bay mất một nghìn tỷ qua đêm vào năm 2015, khi thị trường chứng khoán Trung Quốc sụp đổ. Phục hồi kinh tế từ dịch virus Vũ Hán sẽ phải trả giá cao hơn nhiều.

Luôn có những dấu hiệu nhận biết về việc Bắc Kinh có quá ít quỹ ngoại hối.

Lấy ví dụ, công dân Trung Quốc chỉ có thể mang ra nước ngoài tương đương 50.000 đô la Mỹ một năm. Giới hạn hối đoái là điều không có gì đáng ngạc nhiên khi đưa sự giàu có của một người ra khỏi đất nước - bằng mưu mẹo hoặc bằng lừa gạt - đã là một trò vui của quốc gia Trung quốc trong 30 năm qua. Một khi hủy bỏ kiểm soát hối đoái thì kho tiền ngoại hối của Trung Quốc sẽ sớm hết ngay tức khắc.

Thậm chí cả giới cầm quyền cũng ở trong đó. Thật vậy, có thể hữu ích nếu 100 nhà lãnh đạo hàng đầu của Đảng bán bất động sản của họ ở nước ngoài, rút hết tài khoản ngân hàng của họ và mang tất cả tiền đó về nhà.

Và một đặc điểm đáng chú ý ở Sáng kiến ​​Vành đai và Con đường của PRC cùng Ngân hàng Đầu tư Cơ sở hạ tầng châu Á, là những nỗ lực của Bắc Kinh để có được các nước khác tài trợ cho họ - chính xác, một quốc gia có vốn liếng ngoại hối không thể tài trợ cho họ.

Thậm chí, các công ty nước ngoài ở Trung Quốc không thể trao đổi thu nhập của họ thành đô la nếu như không có sự cho phép của chính phủ Trung Quốc : một điểm thường bị bỏ qua bởi mọi người mà cần phải biết rõ hơn.

Như một doanh nhân người Mỹ có bốn thập niên tại thị trường Trung Quốc đã lưu ý, "Trung Quốc không có sẵn quỹ ngoại hối để hoạt động tốt đẹp, nếu 50% cộng đồng đầu tư nước ngoài muốn rút tiền đầu tư của họ vào năm 2020. Miễn sao tiền tệ của Trung Quốc là một loại tiền tệ được kiểm soát và không được tự do chuyển đổi, việc đầu tư vào Trung Quốc đang góp phần vào kế hoạch Ponzi." ( trò vay tiền của người này để trả nợ cho người khác, THS )

Về lý thuyết, Bắc Kinh cần phải đưa ra một số lựa chọn khó khăn: ĐCSTQ có thể có lực lượng hải quân và tên lửa lớn nhất thế giới, hoặc có một chuỗi căn cứ trên khắp thế giới, hoặc có thể có các dự án Vành đai và Con đường, hoặc nó có thể có một hệ thống chăm sóc sức khỏe đẳng cấp thế giới - và ồ ạt xây nhà vệ sinh cho 500 triệu công dân Trung quốc hiện đang thiếu nhà vệ sinh .

Một nhà phân tích Trung Quốc lâu năm đã nhận xét rằng, "Bắc Kinh ngụy tạo nó giàu có hơn so với nó đang có. Họ đi theo con đường láo toét cho đến khi bạn tin là nó giàu. GDP của Trung Quốc đơn giản là không hỗ trợ nổi cho toàn bộ các dự án khổng lồ mà họ cam kết thực hiện."

Nhà phân tích giải thích, "họ không thể đủ khả năng ngay lập tức, và đó là những gì họ cố gắng thực hiện trên lý thuyết mà qua đó tất cả sẽ tự giải quyết một khi họ chỉ huy thế giới. Chúng nằm trên một chuỗi mỏng dính, và virus Vũ Hán thì quá nguy hiểm."

Thật vậy, với việc chi trả cho 1,4 tỷ dân Trung Quốc mua thuốc đắt tiền ở nước ngoài thì dự trữ 3 nghìn tỷ đô la của Đảng sẽ không tồn tại lâu. Vì vậy, tốt nhất là chỉ cần thông báo virus Vũ Hán đã quỳ lạy sức mạnh của Đảng - và để một phần dân số già cả (và không sản xuất được) chết quách đi.

Theo quan điểm từ các mưu đồ của Xi chống lại Hoa Kỳ và các đồng minh Đông và Đông Nam Á của Mỹ, không kể đến châu Âu; chính quyền Mỹ sẽ phải bắt buộc tiến hành tranh luận với giới chóp bu tài chính của Mỹ. Nó chỉ rút mất một vài điều luật và lệnh điều hành.

Tầng lớp tài chính sẽ gào lên vì đau đớn, nhưng cuộc tàn sát gây ra cho Hoa Kỳ và thế giới tự do bởi virus Vũ Hán, có thể là đã tạo đủ động lực đúng lúc cho Quốc hội và Nhà Trắng. Và hầu hết công dân Mỹ sẽ ca ngợi điều đó.

_ Grant Newsham là một sĩ quan Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ đã nghỉ hưu và là một nhà cựu ngoại giao Hoa Kỳ. Ông là một nghiên cứu viên cao cấp tại Diễn đàn Nghiên cứu Chiến lược Nhật Bản.

1_ Josef Mengle là một sĩ quan SS của Đức, và cũng là một bác sĩ ở Trại tập trung Auschwitz trong chiến tranh thế giới thứ hai. Mengele khét tiếng với việc lựa chọn những nạn nhân để tiêu diệt tại các phòng hơi ngạt, và thực hiện các thí nghiệm trên người lên các tù nhân.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.