CÔNG HÀM của HOA KỲ PHẢN ĐỐI các hành xử của TRUNG QUỐC ở BIỂN ĐÔNG.

Theo United States Mission to United Nation

Trần H Sa lược dịch.

Đại sứ Kelly Craft
ĐẠI DIỆN CỦA HOA KỲ TẠI LIÊN HIỆP QUỐC

799 QUÃNG TRƯỜNG LIÊN HIỆP QUỐC
NEW YORK, NY 10017

Thưa ngài António Guterres, Tổng thư ký Liên Hợp Quốc,
New York .. 1 tháng 1 năm 2020

Thưa ngài :

Tôi rất vinh dự chuyển bức thư này cho ngài liên quan đến Công hàm số CML / 14/2019 do Phái đoàn Thường trực Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa gửi cho ngài vào ngày 12 tháng 12 năm 2019, để phản ứng với việc đệ trình của Malaysia gởi lên Ủy ban về Giới hạn của thềm lục địa (CLCS) ngày 12 tháng 12 năm 2019. Hoa Kỳ bác bỏ các yêu sách hàng hải này vì không phù hợp với luật pháp quốc tế như được phản ánh trong Công ước Luật biển 1982. Tôi yêu cầu ngài lưu hành bức thư đính kèm cho tất cả các quốc gia thành viên Liên Hiệp Quốc như là một tài liệu của Đại hội đồng theo Chương trình nghị sự 74 (a) và của Hội đồng Bảo an, và ngài đăng nó trên trang web của Văn phòng Pháp chế, bộ phận dành cho các vấn đề đại dương và luật biển.

Xin vui lòng chấp nhận, thưa ngài, xin cam đoan lập lại, với sự cân nhắc cao nhất của tôi.
Trân trọng,

Đại sứ Hoa Kỳ Đại diện Liên Hợp Quốc
Kelly Craft
New York, New York, 10017.


( Thư đính kèm ).

Thưa ngài :

Tôi rất vinh dự nhắc đến Công hàm số CML / 14/2019 do Phái bộ thường trực của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc gửi cho ngài vào ngày 12 tháng 12 năm 2019 để đáp lại đệ trình của Malaysia gởi lên Ủy ban về giới hạn của thềm lục địa (CLCS) ngày 12 tháng 12 năm 2019. Sự truyền đạt hiện tại chỉ liên quan đến quan điểm đã biểu lộ của Trung Quốc về các yêu sách hàng hải của họ ở Biển Đông, và không bình luận về đệ trình của Malaysia đối với Ủy ban về giới hạn của thềm lục địa. Vì công hàm của Trung Quốc khẳng định các yêu sách hàng hải quá mức không phù hợp với luật biển quốc tế, như được phản ánh trong Công ước Luật biển 1982 (sau đây gọi là Công ước), và vì những tuyên bố đó có mục đích can thiệp bất hợp pháp vào các quyền và tự do được sử dụng bởi Hoa Kỳ và tất cả các quốc gia khác, Hoa Kỳ coi điều cần thiết là phải nhắc lại các phản đối chính thức của mình đối với những khẳng định bất hợp pháp này và mô tả luật pháp quốc tế liên quan về biển như được phản ánh trong Công ước.

Trong Công hàm của mình, Trung Quốc đưa ra những khẳng định sau:

• Trung Quốc có chủ quyền đối với Nam Hải Chư đảo (Nanhai Zhudao), gồm có quần đảo Đông sa, quần đảo Tây sa, quần đảo Trung sa và quần đảo Nam sa ;
• Trung Quốc có vùng biển nội thủy, lãnh hải và vùng tiếp giáp lãnh hải, dựa trên Nam Hải Chư đảo;
• Trung Quốc có vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, dựa trên Nam Hải Chư đảo;
• Trung Quốc có quyền lịch sử ở Biển Đông.

Trung Quốc đã đưa ra những khẳng định tương tự ngay sau phán quyết ngày 12 tháng 7 năm 2016 của Trọng tài phân xử Biển Đông (Cộng hòa Philippines kiện Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa) được ban bố do một tòa án trọng tài được thành lập theo Phần XV của Công ước (sau đây gọi là "Tòa án" ). Hoa Kỳ đã phản đối những khẳng định đó trong một bản kiến nghị và Công hàm ngày 28 tháng 12 năm 2016 (đính kèm).

Hoa Kỳ nhắc lại những phản đối trước đây đối với các yêu sách hàng hải của Trung Quốc.

Cụ thể, Hoa Kỳ phản đối yêu sách của Trung Quốc đối với các "quyền lịch sử" ở Biển Đông do mức độ yêu sách vượt quá các quyền lợi hàng hải mà Trung Quốc có thể khẳng định phù hợp với luật pháp quốc tế như được phản ánh trong Công ước. Hoa Kỳ lưu ý về vấn đề này rằng, Toà án đã nhất trí kết luận trong quyết định của mình - mà đó là quyết định cuối cùng và có tính ràng buộc đối với Trung Quốc và Philippines theo Điều 296 của Công ước - rằng yêu sách của Trung Quốc đối với các quyền lịch sử không phù hợp với Công ước do vượt quá giới hạn các khu vực hàng hải có thể có của Trung Quốc, như được quy định cụ thể trong Công ước.

Ngoài ra, Hoa Kỳ nhắc lại sự phản đối trước đó đối với bất kỳ yêu sách nào về vùng biển nội thủy giữa các đảo rải rác mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông, và bất kỳ yêu sách nào về các khu vực hàng hải có nguồn gốc từ việc ứng xử với các nhóm đảo ở Biển Đông như là một cụm đảo chung. Công ước quy định rõ ràng và toàn diện các trường hợp mà theo đó các quốc gia ven biển có thể bị chệch khỏi đường cơ sở thông thường. Điều 5 của Công ước quy định một cách rõ ràng và không mập mờ rằng đường cơ sở thông thường được áp dụng "ngoại trừ nơi nào được quy định khác trong Công ước này". Không có điều khoản nào của Công ước thiết lập một ngoại lệ áp dụng cho đường cơ sở thông thường, qua đó cho phép Trung Quốc bao bọc chủ quyền bên trong một hệ thống đường cơ sở thẳng hoặc đường cơ sở thẳng dành cho các quốc gia quần đảo, như Trung Quốc áp dụng đường cơ sở thẳng của họ đối với các đảo rải rác và các đặc điểm khác mà Trung Quốc khẳng định chủ quyền ở Biển Đông. Hơn nữa, Hoa Kỳ phản đối bất kỳ quyền lợi hàng hải nào được tuyên bố dựa trên các đặc điểm không phải là đảo theo nghĩa của Điều 121 trong Công ước, và do đó không tạo ra các khu vực hàng hải riêng của mình theo luật quốc tế. Trung Quốc không thể khẳng định chủ quyền hoặc yêu sách các khu vực hàng hải có nguồn gốc từ các đặc điểm bị nhấn chìm hoàn toàn như Macclesfield Bank hoặc James Shoal, hoặc các đặc điểm như Mischief Reef và Second Thomas Shoal, mà ở trạng thái tự nhiên chúng thuộc dạng nửa nổi nửa chìm, vốn nằm ngoài quyền có được lãnh hải.

Các đặc điểm như vậy không tạo thành một phần lãnh thổ trên đất liền của một quốc gia theo ý nghĩa pháp lý, nghĩa là chúng không phải là đối tượng để bị chiếm đoạt riêng cho bất kỳ ai và không thể tạo ra một lãnh hải hoặc là vùng hàng hải khác theo luật quốc tế. Các quan điểm này phù hợp với quyết định của Tòa án trong Trọng tài Biển Đông.

Khi khẳng định các yêu sách hàng hải rộng lớn như vậy ở Biển Đông, Trung Quốc có ý định hạn chế các quyền và tự do, bao gồm các quyền và tự do hàng hải, được sử dụng bởi tất cả các quốc gia.

Hoa Kỳ phản đối các yêu sách này do chúng vượt quá các quyền lợi mà Trung Quốc có thể yêu cầu theo luật quốc tế như được phản ánh trong Công ước. Hoa Kỳ lưu ý rằng các chính phủ Philippines, Việt Nam và Indonesia đã từng nước chuyển đi những phản đối theo pháp lý của họ đối với các yêu sách hàng hải được nêu trong Công hàm của Trung quốc số CML / 14/2019. Hoa Kỳ một lần nữa kêu gọi Trung Quốc thích nghi các yêu sách hàng hải của mình theo luật pháp quốc tế như được phản ánh trong Công ước; tuân thủ quyết định của Toà án ngày 12 tháng 7 năm 2016; và chấm dứt các hoạt động khiêu khích ở Biển Đông.

Tôi yêu cầu ngài lưu hành thư đính kèm này cho tất cả các quốc gia thành viên Liên Hợp Quốc như một tài liệu của Đại hội đồng theo Chương trình nghị sự 74 (a) và của Hội đồng Bảo an, và ngài đăng nó trên trang web của Văn phòng Pháp chế, bộ phận dành cho các vấn đề đại dương và luật biển.

Xin vui lòng chấp nhận, thưa ngài, xin cam đoan lập lại, với sự cân nhắc cao nhất của tôi.
Trân trọng,
Kelly Craft
Đại sứ, Đại diện Hoa Kỳ tại Liên Hợp Quốc.


Công hàm của Hoa Kỳ gởi Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, ngày 28 tháng 12 năm 2016.

Hoa Kỳ vinh dự đề cập đến ba tài liệu sau đây được Trung Quốc lưu hành vào ngày 12 đến 13 tháng 7 năm 2016: "Tuyên bố của Chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về chủ quyền lãnh thổ, quyền và quyền lợi Hàng hải của Trung Quốc ở Biển Đông" (sau đây gọi là Tuyên bố của Chính phủ TQ); Tuyên bố của Bộ Ngoại giao Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc về phán quyết ngày 12 tháng 7 năm 2016 của Tòa án Trọng tài Tòa Trọng tài Biển Đông được thành lập theo yêu cầu của Cộng hòa Philippines"; và hồ sơ có tựa đề "Trung Quốc tuân thủ lập trường giải quyết thông qua đàm phán các tranh chấp có liên quan giữa Trung Quốc và Philippines ở Biển Đông" (sau đây gọi là bạch thư TQ).

Hoa Kỳ hoan nghênh những nỗ lực của Trung Quốc trong việc điều chỉnh hoặc làm rõ các yêu sách hàng hải của mình theo luật pháp quốc tế như được phản ánh trong Công ước Luật Biển 1982, nhưng có một số lo ngại về cách nói của Trung Quốc trong ba tài liệu này, về các yêu sách hàng hải ở Biển Đông của họ. Về vấn đề này, Hoa Kỳ lưu ý đặc biệt đến đoạn III của Tuyên bố Chính phủ Trung Quốc, có nội dung:

"Dựa trên tập quán của người dân Trung Quốc và chính phủ Trung Quốc trong quá trình lịch sử lâu dài, và lập trường luôn được các chính phủ Trung Quốc liên tục duy trì, và phù hợp với luật pháp quốc gia và luật pháp quốc tế, bao gồm Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển, Trung Quốc có chủ quyền lãnh thổ, quyền và lợi ích hàng hải ở Biển Đông, bao gồm, tựu trung là :

i. Trung Quốc có chủ quyền đối với Nam Hải Chư Đảo, gồm có quần đảo Đông sa, quần đảo Tây sa, quần đảo Trung sa và quần đảo Nam sa ;
ii. Trung Quốc có vùng biển nội thủy, lãnh hải và vùng tiếp giáp, dựa trên Nam Hải Chư Đảo;
iii. Trung Quốc có vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, dựa trên Nam Hải Chư Đảo;
iv. Trung Quốc có quyền lịch sử ở Biển Đông.
Các quan điểm trên phù hợp với thực tiễn và luật pháp quốc tế có liên quan."

Hoa Kỳ lưu ý thêm đoạn 70 của bạch thư TQ, xuất hiện dưới tiêu đề, "sự phát triển của luật biển quốc tế đã dẫn đến tranh chấp giữa Trung Quốc và Philippines trong việc phân định hàng hải", có nghĩa là:

"Dựa trên tập quán của người dân Trung Quốc và chính phủ Trung Quốc trong quá trình lịch sử lâu dài và lập trường luôn được các chính phủ Trung Quốc liên tục duy trì, và tuân theo luật pháp quốc gia của Trung Quốc và tuân theo luật pháp quốc tế, bao gồm Tuyên bố của Chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về lãnh hải của Trung Quốc năm 1958 , Luật năm 1992 của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về Lãnh hải và Vùng tiếp giáp, Quyết định năm 1996 của Ủy ban Thường vụ Quốc hội Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về việc phê chuẩn của Hoa Kỳ đối với Công ước Liên hiệp quốc về luật biển, luật năm 1998 của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa về vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, và Công ước Liên hợp quốc về luật biển năm 1982, Trung Quốc, dựa trên Nam Hải Chư đảo, để xác định vùng biển nội thủy, lãnh hải, vùng tiếp giáp, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa. Ngoài ra, Trung Quốc có quyền lịch sử ở Biển Đông".

Những tuyên bố này dường như khẳng định rõ ràng, lần đầu tiên, một yêu sách hàng hải của Trung Quốc ở Biển Đông sẽ bao gồm "quyền lịch sử". Do một số lý do, bao gồm cả những lý do được nêu tương tự như trong "Ranh giới trên biển" được xuất bản bởi Bộ Ngoại giao # 143 - Trung Quốc: Yêu sách hàng hải ở Biển Đông (được thêm vào ghi chú này), Hoa Kỳ phản đối yêu sách như vậy là trái pháp luật, tới một chừng mực mà nó mâu thuẩn với luật pháp quốc tế như được phản ánh trong Luật Công ước Biển .

Hơn nữa, trong phạm vi yêu sách của Trung Quốc đối với các "vùng biển nội thủy", Trung Quốc dự tính các vùng biển bên trong các đường cơ sở thẳng xung quanh bất kỳ hòn đảo nào ở Biển Đông, Hoa Kỳ phản đối vì những lý do bao gồm mà không giới hạn ở những điều được nêu tương tự trong Ranh giới trên biển được xuất bản bởi Bộ Ngoại giao # 117 - yêu sách đường cơ bản thẳng: Trung Quốc (cũng được thêm vào ghi chú này). Phù hợp với luật pháp quốc tế như được phản ánh trong Công ước Luật Biển, bao gồm các Điều 5, 7, 46 và 47, Trung Quốc không thể yêu sách các đường cơ sở thẳng hoặc đường cơ sở dành cho các quốc gia quần đảo tại quần đảo Hoàng Sa, đảo Pratas, Macclesfield Bank, Scarborough Reef, hay quần đảo Trường Sa . Tương tự, các yêu sách của Trung Quốc liên quan đến những gì gọi là Nam Hải Chư đảo (Quần đảo Biển Đông), và liên quan đến Quần đảo Đông sa, Quần đảo Tây sa , Quần đảo Trung sa và Quần đảo Nam sa đều là bất hợp pháp, do mức độ họ dự định bao gồm bất kỳ yêu sách hàng hải nào dựa trên việc nhóm nhiều đảo lại thành một cụm đảo, phục vụ cho các mục đích thiết lập vùng biển nội thủy, vùng lãnh hải, vùng tiếp giáp, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa hoặc bất kỳ yêu sách hàng hải nào khác. Hơn nữa, Macclesfield Bank là một tính năng hoàn toàn chìm dưới nước biển; nó và các đặc điểm khác ở Biển Đông không phải là "đảo" theo luật quốc tế như được thể hiện trong Điều 121 của Công ước Luật Biển, theo đó nó không được chiếm đoạt dành riêng và không tạo ra bất kỳ quyền lợi nào về lãnh hải, vùng tiếp giáp , vùng đặc quyền kinh tế hoặc thềm lục địa cho bất cứ quốc gia nào.

Những phản đối này không ảnh hưởng đến quan điểm của Hoa Kỳ liên quan đến các khía cạnh khác của ba tài liệu được đề cập ở trên, hoặc liên quan đến các yêu sách và hoạt động hàng hải khác của Trung Quốc. Hoa Kỳ nhắc lại rằng Mỹ không có quan điểm gì trong việc cạnh tranh các yêu sách chủ quyền đối với các đặc điểm đất đai được hình thành tự nhiên ở Biển Đông, hoặc về việc phân định ranh giới hàng hải ở Biển Đông. Tuy nhiên, Hoa Kỳ trân trọng nhắc lại yêu cầu từ lâu của mình rằng, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cần điều chỉnh hoặc làm rõ các yêu sách hàng hải của mình ở Biển Đông phù hợp với luật pháp quốc tế về biển như được phản ánh trong Công ước Luật Biển, đặc biệt là các quy định của Trung quốc liên quan đến đường cơ sở và khu vực hàng hải. Hoa Kỳ sẵn sàng thảo luận về vấn đề này và các vấn đề liên quan khác với Trung Quốc để duy trì đối thoại nhất quán về các vấn đề luật biển.


Bài đăng phổ biến từ blog này

Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

Xung đột vũ trang ở Biển Đông.