Phương pháp tiếp cận của Mỹ và Nga đối với khu vực châu Á-Thái Bình Dương.





Samuel Charap, John Drennan, Yevgeny Kanaev, Sergey Lukonin, Vasily Mikheev, Vitaly Shvydko, Kristina Voda, Feodor Voitolovsky thuộc Viện Nghiên Cứu Chiến Lược Quốc Tế. Mùa Xuân 2016. Trích từ Mỹ và Nga ở Châu Á Thái bình dương

Trần H Sa lược dịch

IV. So sánh các phương pháp tiếp cận của Mỹ và Nga đối với khu vực châu Á-Thái Bình Dương.

Như những phân tích trước đây về các chính sách của Mỹ và Nga trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương đã chứng minh, Moscow và Washington có vài mâu thuẫn lớn trong cách tiếp cận của họ với khu vực. Cả hai đã công nhận tính trọng tâm của khu vực đối với sự thịnh vượng và an ninh của mình và đang tích cực tìm kiếm tham gia nhiều hơn trong những vấn đề của họ. Cả hai ưu tiên không phổ biến vũ khí hạt nhân và tương tác với các diễn đàn đa phương. Cả hai tìm cách tránh sự xuất hiện của một bá quyền khu vực duy nhất và khuyến khích giải quyết hòa bình các tranh chấp giữa các quốc gia trong khu vực. Họ khác nhau về những lựa chọn chính sách chiến thuật, đặc biệt là cấu ​​trúc an ninh khu vực. Và một số tranh chấp Mỹ-Nga về các vấn đề toàn cầu thể hiện bản thân chúng trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, chẵng hạn như lo ngại của Nga về chương trình phòng thủ tên lửa của Mỹ.

Washington và Moscow cũng khác nhau trong cách tiếp cận của họ với Trung Quốc. Trong khi mối quan hệ Mỹ-Trung là một hổn hợp của hợp tác và cạnh tranh, Mỹ sẵn sàng thẳng thắn đối đầu với Trung Quốc về những bất đồng và những tranh chấp trong các vấn đề kinh tế, chính trị và an ninh. Nga cố tình giảm thiểu những lĩnh vực bất đồng trong quan hệ với Trung Quốc và không chú ý đến những tranh chấp từ các đối tác của nó với Trung Quốc, làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với Bắc Kinh. Những khác biệt này sẽ vẫn tồn tại.

Có lẽ điểm chính trong sự bất đồng giữa Mỹ và Nga là hệ thống liên minh song phương của Mỹ ở châu Á. Nga không xem xét hệ thống liên minh song phương của Mỹ, được hình thành trong Chiến tranh Lạnh, là một cấu ​​trúc thích hợp cho những thách thức an ninh hiện tại của khu vực. Quan điểm này được phản ảnh trong các đề xuất của Nga về cấu ​​trúc an ninh khu vực. Trong khi các nhà hoạch định chính sách của Nga công nhận rằng liên minh Mỹ sẽ không bị giải tán, theo đề xuất của họ, nhưng liên minh hiện tại sẽ phải được tích hợp vào một nền tảng an ninh khu vực, bao gồm, tương tự như các Tổ chức An ninh và Hợp tác ở châu Âu.

Mỹ phản đối đề nghị này của Nga, vì các liên minh của nó vẫn là nền tảng quan trọng cho sự hiện diện của Mỹ trong khu vực. Với từng mức mất niềm tin trong mối quan hệ, không chắc Nga và Mỹ sẽ đồng ý về việc tái cấu ​​trúc an ninh khu vực, mặc dù cả hai nước sẽ có thể tiếp tục thảo luận về những vấn đề này tại các diễn đàn khu vực như APEC, Hội nghị Thượng đỉnh Đông Á và Diễn đàn khu vực ASEAN.

Tuy nhiên, khi so sánh với Châu Âu- Đại tây dương (Euro-Atlantic) hay Trung Đông, châu Á-Thái Bình Dương vẫn là một khu vực mà những lợi ích chồng chéo tạo ra những bất đồng rõ rệt hơn giữa Washington và Moscow. Đáng tiếc là sự trục trặc hiện nay trong quan hệ song phương đã hạn chế đáng kể khả năng của hai nước hợp tác trên những lợi ích chung, trong việc duy trì an ninh khu vực và tăng cường hợp tác kinh tế.

Bất kể những xu hướng tiêu cực này, trong trung và dài hạn vẫn có một vai trò cho sự hợp tác Mỹ-Nga, đặc biệt trong việc thúc đẩy an ninh khu vực và hội nhập kinh tế.

V. Kiến nghị chính sách ngắn hạn

Trong khi cuộc khủng hoảng trong quan hệ Mỹ-Nga vẫn chưa tạo nên xung đột song phương trực tiếp ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương, một cuộc đối đầu như vậy vẫn có thể tạo nên những căng thẳng trong mối quan hệ song phương. Trong ngắn hạn, vấn đề cấp bách nhất cho các nhà hoạch định chính sách Mỹ và Nga là tránh xung đột ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Thật vậy, kết quả tồi tệ nhất có thể có cho cả hai bên, sẽ cho phép Châu Á-Thái Bình Dương trở thành Châu Âu - Đại tây dương tiếp theo trong quan hệ Mỹ-Nga. Một kết quả như vậy sẽ rất nguy hiểm, bởi vì khu vực châu Á-Thái Bình Dương có nhiều mâu thuẫn tiềm ẩn hơn , cũng như sự mất cân bằng trong khu vực nguy hiểm hơn, so với Châu Âu - Đại tây dương.

Đối với Hoa Kỳ, liên minh khu vực và các quan hệ đối tác chặt chẽ ở châu Á thực sự làm dịu bớt cuộc xung đột Nga-Mỹ; các đồng minh và đối tác trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương của Mỹ rõ ràng là sẵn sàng hơn các đồng minh châu Âu-Đại Tây Dương để tham gia với Nga, ngay cả khi cuộc khủng hoảng Ukraine vẫn tiếp tục. Ở mức tối thiểu, cả Washington lẫn Moscow hiện đang có các tùy chọn khác biệt giữa quan hệ của Nga với 'Tây Châu Âu - Đại tây dương' và 'Tây châu Á-Thái Bình Dương' (tức là, các đồng minh của Mỹ ở châu Á).

Hướng về phía trước, Washington nên tránh liên kết một cách rõ ràng sự phát triển trong Châu Âu - Đại tây dương, vào chính sách của mình ở châu Á khi có thể. Cụ thể, Mỹ không nên can ngăn Nhật Bản theo đuổi bình thường hóa quan hệ với Nga nếu Tokyo tin rằng một bước như vậy có thể phục vụ cho lợi ích chiến lược của mình, mà không mâu thuẫn với các cam kết của nó phải thực hiện trong bối cảnh của G7.

Bình thường hóa quan hệ Nga-Nhật Bản có thể giúp đạt được sự cân bằng chiến lược lớn hơn trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, trong đó sẽ phù hợp với các mục tiêu của Mỹ. Trong bất kỳ trường hợp nào, Tokyo có thể sẽ di chuyển về phía trước với nỗ lực bình thường hóa bất kể quan điểm của Washington.

Moscow nên cố gắng tách quan hệ với Mỹ và các đồng minh trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương ra khỏi quan hệ với Mỹ trong Châu Âu - Đại tây dương. Nga nên tránh chia các nước châu Á theo quan điểm họ hỗ trợ cho Moscow trong cuộc khủng hoảng Ukraine. Phân chia các nước dựa trên mối quan hệ của họ với Mỹ sẽ phản tác dụng, vì đối với tất cả các cầu thủ chủ chốt trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, bao gồm Trung Quốc, quan hệ kinh tế và an ninh với Mỹ sẽ vẫn là ưu tiên cao nhất.

Cuối cùng, Nga sẽ không thể hoàn toàn 'chuyển sang phía Đông' nếu nó quyết định tái tạo mô hình đối đầu với Hoa Kỳ trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Thay vào đó, Nga nên lưu ý rằng tất cả lợi ích quốc gia của các đối tác Châu Á-Thái Bình Dương quan trọng của nó đều bị đan xen chặt chẽ bởi các kết nối của họ, và mối quan hệ với các nhà lãnh đạo khu vực - Mỹ và Trung Quốc.

Trong ngắn hạn, hai bên phải:
  • Không để bất đồng của họ trong những khu vực khác xác định tương tác song phương của họ ở Châu Á-Thái Bình Dương. Bất kỳ sự bất đồng nào mà Mỹ và Nga có ở châu Á chỉ nên là vấn đề thuộc về châu Á.
  • Tránh làm cho cuộc khủng hoảng ở Ukraina, và các vấn đề liên quan đến nó, trở thành một chương trình nghị sự trong các định dạng đa phương khu vực châu Á-Thái Bình Dương, nơi mà sự tương tác là không thể tránh khỏi, kể cả trong các diễn đàn khu vực ASEAN và Hội nghị Thượng đỉnh Đông Á, APEC và các cuộc đàm phán 6 bên.
  • Tối đa hóa minh bạch quân sự trong khu vực để tránh xung đột không chủ ý.
  • Tránh cố gắng xử dụng các mối quan hệ với Trung Quốc để chống lại nước khác. Những nỗ lực như vậy chắc chắn sẽ thất bại, vì Trung Quốc sẽ không cho phép bản thân nó được xử dụng bởi, hoặc là Hoa Kỳ hay là Nga, chống lại bên kia. Hơn nữa, nó không phục vụ lợi ích của bên nào để cho phép tranh chấp Nga-Mỹ xác định mối quan hệ song phương của một trong hai bên với Trung Quốc.
  • Tham gia đối thoại về phát triển các sáng kiến ​​hội nhập kinh tế khu vực, đặc biệt là TPP, để giảm sự hiểu lầm. Trong khi Nga sẽ không tham gia TPP trong ngắn và trung hạn, Mỹ có thể giảm thiểu nhận thức sai lầm bằng cách minh bạch với Moscow về TPP rằng, quá trình phê chuẩn TPP vẫn cho phép Nga, và bằng cách duy trì một cánh cửa mở cho triển vọng lâu dài của thành viên Nga.

  • VI. Ưu tiên dài hạn

    Bất kể sự khác nhau của họ, trước cuộc khủng hoảng Ukraina, Nga và Mỹ đã có cơ hội thực hiện hợp tác về các vấn đề cùng quan tâm và lợi ích chung trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, là một câu chuyện thành công trong quan hệ song phương của họ. Cơ hội này chủ yếu là kết quả của một 'khoảng không' tồn tại từ trước. Các quan chức Mỹ đã không tham gia rộng rãi với, hoặc thậm chí chú ý nhiều về Nga trong bối cảnh chiến lược châu Á-Thái Bình Dương. Những người đã suy nghĩ về Nga đã không tin rằng sự tham gia là đáng giá. Chiến lược của Moscow đối với khu vực cũng không chú ý đến Mỹ, và những người ra quyết định không có xu hướng tập trung vào Mỹ như là một cường quốc Thái Bình Dương. Tóm lại, Mỹ và Nga đã không phát triển một véc-tơ châu Á-Thái Bình Dương trong mối quan hệ của họ.

    Về nguyên tắc, hợp tác song phương ở châu Á có thể là quan trọng đối với cả hai quốc gia, trên lãnh vực an ninh khu vực và an ninh toàn cầu. Mặc dù có sự khác biệt chính sách trong một số khía cạnh phát triển ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương, trước khủng hoảng Ukraina, không có những khó khăn không thể vượt qua cho một quan hệ đối tác trong khu vực được nâng cao. Nếu mối quan hệ được bình thường hóa trong tương lai, sẽ có một số con đường để theo đuổi trong những tương tác song phương. Chúng tôi liệt kê chúng ở đây, mặc dù chúng tôi hoàn toàn nhận thức được rằng hành động trên những vấn đề này sẽ không thể trong hoàn cảnh mất lòng tin song phương và trả đũa lẫn nhau ở hiện tại.

  • Sự phát triển của Nga - 'liên minh Mỹ -Nhật' và Nga - đối thoại 'liên minh Mỹ-Hàn Quốc', theo dòng của Hội đồng Nga-NATO. Các nền tảng như vậy có thể được sử dụng để: {Tạo các biện pháp tin cậy và xây dựng an ninh (CSBMs), bao gồm cả các biện pháp minh bạch về các học thuyết quân sự và những triển khai trong khu vực. {Phát triển hợp tác để giải quyết các mối đe dọa và những thách thức an ninh đang nổi lên.
  • Tham gia sâu hơn trong CSBMs đa phương, bao gồm những tham vấn giữa Nga, Mỹ và các đồng minh khu vực của Mỹ, cũng như các diễn tập quân sự đa phương, chẳng hạn như các diễn tập RIMPAC do Mỹ dẫn đầu. Washington và Moscow có thể tận dụng kinh nghiệm kiểm soát vũ khí và CSBMs của Mỹ - Xô viết/ Nga, đặc biệt là các sự cố trong Hiệp ước về biển (INCSEA).
  • Thường xuyên tổ chức những tham vấn song phương cao cấp về các vấn đề an ninh khu vực. Ngay cả ở những điểm cao trong quan hệ Mỹ-Nga, vốn không có đối thoại thường xuyên giữa Moscow và Washington về châu Á-Thái Bình Dương. Đặc biệt, đối thoại nên tập trung vào lĩnh vực chủ đề, trong đó cả hai bên chia xẻ một mục đích chung. Chúng bao gồm các tiêu chuẩn quốc tế như tự do hàng hải và không phổ biến vũ khí hạt nhân.
  • Tăng cường phối hợp song phương về vấn đề hạt nhân của Bắc Triều Tiên. Washington và Moscow có thể bí mật tham gia vào các kế hoạch dự phòng cho sự sụp đổ kinh tế và chính trị của Bắc Triều Tiên, một kịch bản mà có thể sản xuất ra sự va chạm song phương hoặc thảm họa hạt nhân nếu không được xử lý một cách hiệu quả. Hơn nữa, họ có thể tận dụng lịch sử hợp tác an ninh hạt nhân song phương phong phú của họ để có kế hoạch quản lý hậu quả tai nạn hạt nhân tiềm tàng ở Bắc Triều Tiên.

  • Chính sách châu Á Thái bình dương của Mỹ : quan điểm của Nga


    1. Duy trì và nâng cao các liên minh song phương truyền thống: Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan, Úc, Philippines1.1 Không phải là một mối đe dọa nếu có một sự sẵn sàng trong giới chóp bu chính trị Mỹ thảo luận về các mối quan hệ liên minh với Nga.
    1.2 Mỹ đang sử dụng các liên minh của mình để chống lại các lợi ích của Nga nên họ phải làm suy yếu chúng khi có thể.
    2. Quản lý mối quan hệ Mỹ-Trung Quốc 2.1 Mỹ và Trung Quốc đang phát triển một mối quan hệ hợp tác và cạnh tranh với mục tiêu tăng cường hợp tác song phương của họ, mặc dù cả hai đều sẵn sàng làm việc với Nga và các nước khác.
    2.2 Mỹ mong muốn hợp tác với Trung Quốc về kinh tế và chính trị để ngăn ngừa mối quan hệ sâu sắc Nga-Trung.
    3. Tham gia với các tổ chức khu vực, đặc biệt là ASEAN 3.1 Các cơ chế và các tổ chức khu vực, chẳng hạn như Diễn đàn khu vực ASEAN, Hội nghị Thượng đỉnh Đông Á, APEC và Hội nghị Các Bộ trưởng Quốc phòng ASEAN +, đại diện cho một nền tảng quan trọng để đối thoại nhằm giải quyết các mối đe dọa an ninh mới, bao gồm cả khủng bố, cướp biển, buôn lậu ma túy, v...v...
    3.2 Mỹ đang gia tăng sự hiện diện chính trị và quân sự của mình trong khu vực trong một nỗ lực để kiềm chế Trung Quốc bằng cách tạo ra một liên minh với các quốc gia Châu Á-Thái Bình Dương khác.
    4. Nhấn mạnh nghệ thuật quản lý kinh tế cấp nhà nước, chủ yếu thông qua Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP)4.1 Mỹ quan tâm đến việc hình thành không gian kinh tế thống nhất trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương.
    4.2 Thông qua TPP, Mỹ muốn áp đặt mô hình kinh tế của Mỹ vào các nước trong khu vực, mà không xem xét các quan điểm của Trung Quốc, Nga và các nước khác.
    5. Xây dựng cách tiếp cận cân bằng cách chuyển trọng tâm lịch sử khỏi vùng Đông Bắc Á.5.1 Nga không có lợi ích quốc gia quan trọng ở Đông Nam Á, nhưng nó là quan tâm đến việc phát triển quan hệ với tất cả các nước trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương để mở rộng hợp tác kinh tế và thúc đẩy an ninh.
    5.2 Nga nên làm đối trọng với sự xuất hiện cấu ​​trúc an ninh dựa vào Mỹ vì nó không xem xét lợi ích của những cầu thủ khác trong khu vực.
    6. Sửa đổi tư thế quân sự của Mỹ trong khu vực 6.1 Sự hiện diện quân sự của Mỹ trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, đặc biệt là sau chiến tranh lạnh, cho phép một môi trường thuận lợi để phát triển kinh tế. Tuy nhiên, những thay đổi trong môi trường quốc tế ở thế kỷ XXI đòi hỏi việc sửa đổi hệ thống an ninh khu vực hiện tại, có tính đến lợi ích của tất cả các diễn viên, trong đó có Nga và Trung Quốc.
    6.2 Chính sách của Mỹ, chẳng hạn như gia tăng xây dựng quân đội của mình trong khu vực, tăng cường khả năng quân sự của các đồng minh, và phát triển và lắp đặt hệ thống phòng thủ tên lửa trong khu vực, phá hoại an ninh của Nga trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương.


    Chính sách của Nga ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương: quan điểm của Mỹ
    Những phản ứng thực tế và đường lối cứng rắn.


    1. Theo đuổi phát triển kinh tế-xã hội vùng Siberia và Viễn Đông Nga cùng hội nhập sâu hơn các khu vực này vào châu Á-Thái Bình Dương1.1 Xúc tiến, đặc biệt từ một quan điểm năng lượng vì nó sẽ cung cấp đa dạng hóa.
    1.2 Gây trở ngại , như một phương tiện để tiếp tục áp đặt các khó khăn kinh tế cho Nga.
    2. Bảo đảm an ninh biên giới phía đông 2.1 Không mang ý định tấn công nhưng giám sát trong trường hợp triển khai đe dọa an ninh Mỹ hoặc các đồng minh Mỹ trong tương lai .
    2.2 Gia tăng các triển khai của Mỹ để chống lại.
    3. Tăng cường quan hệ đối tác toàn diện và hợp tác chiến lược với Trung Quốc.3.1 Lo ngại rằng hợp tác chiến lược Nga-Trung Quốc có thể ngăn chặn Mỹ tiếp cận các mục tiêu chiến lược của mình nhiều hơn nửa trong khu vực.
    3.2 Hạ thấp tầm quan trọng mối quan hệ Nga-Trung Quốc.
    4. Tiếp tục phát triển quan hệ với Ấn Độ, Việt Nam, Nhật Bản và ASEAN 4.1 Điều đình là có lợi, vì Nga tham gia nhiều hơn ở châu Á sẽ cân bằng ảnh hưởng của Trung Quốc. Điều này đặc biệt đúng với mối quan hệ Nga-Nhật Bản.
    4.2 Gây trở ngại, vì quan hệ Nga mạnh mẽ hơn trong khu vực sẽ dẫn đến ảnh hưởng của Mỹ yếu hơn.
    5. Bảo vệ lập trường của Nga như là một quốc gia quá cảnh trong bối cảnh quan hệ thương mại và kinh tế giữa Châu Âu và Châu Á-Thái Bình Dương5.1 Hỗ trợ Nga trong nỗ lực này, khi một nước Nga được tích hợp vào các quan hệ kinh tế châu Á-Thái Bình Dương là phù hợp với các ưu tiên quản lý kinh tế của Mỹ.
    5.2 Gây trở ngại, như một phương tiện để tiếp tục áp đặt các khó khăn kinh tế cho Nga.
    6. Xử dụng Hội nghị Thượng đỉnh Đông Á như là nền tảng chính cho đối thoại chiến lược, đồng thời thúc đẩy các nền tảng khác như: diễn đàn APEC, đối thoại ASEAN-Nga, Diễn đàn khu vực ASEAN, diễn đàn Á-Âu , CICA, ASEAN + DMM và Diễn đàn đối thoại Hợp tác Châu Á.6.1 Tiếp tục tham gia với Nga trong các diễn đàn ngoại giao này.
    6.2 Kết thúc hợp tác ngoại giao về những vấn đề không có tầm chiến lược cực kỳ quan trọng cho đến khi Nga thay đổi chính sách của mình về Ukraina.
    7. Tạo cấu ​​trúc an ninh khu vực dựa trên 'an ninh bất khả phân', nhờ đó mà an ninh của một quốc gia không thể được tăng cường bằng cách gây hại an ninh của một quốc gia khác.7.1 Tham gia với Nga về vấn đề này để khám phá những phương pháp chồng chéo tiềm ẩn, trong khi bảo đảm rằng đề xuất này không thu nhỏ các liên minh của Mỹ.
    7.2 Gây trở ngại, vì hệ thống liên minh song phương Mỹ là trọng tâm chính sách của Mỹ.


    Chính sách chính thức về các vấn đề quan trọng trong các tranh chấp lãnh thổ.


    An ninh khu vực Nga: Tranh chấp lãnh thổ nên được giải quyết song phương. Đồng thời, nó là cần thiết để phát triển một cơ sở cho việc xây dựng lòng tin giữa các bên xung đột. Tất cả các bên phải thực hiện các biện pháp nhằm giảm leo thang căng thẳng, ngăn chặn các cuộc đụng độ quân sự và giải quyết xung đột một cách hòa bình thông qua đàm phán.
    Mỹ: Không có quan điểm trên những tranh chấp chủ quyền lãnh thổ, nhưng phản đối 'việc xử dụng các đe dọa, ép buộc hoặc sức mạnh' để khẳng định những tuyên bố; kêu gọi tất cả các bên tuyên bố chủ quyền phải phù hợp với Luật Biển (đặc biệt, các yêu sách ở Biển Đông, như 'đường chín đoạn' của Trung Quốc, mà đã không xuất phát từ những tính năng đất đã bị từ chối một cách rõ ràng); bác bỏ những nỗ lực thay đổi hiện trạng ở Biển Đông bằng vũ lực, như được quy định của Tuyên bố Ứng xử năm 2002 ; phản đối những yêu sách đụng chạm đến tự do hàng hải; nhấn mạnh rằng các tranh chấp được quản lý "một cách hòa bình, ngoại giao và phù hợp với luật pháp quốc tế;" và thực hiện đầy đủ nghĩa vụ hiệp ước của Mỹ để bảo vệ các đồng minh.
    Bắc Triều Tiên Nga: Nga sẵn sàng thảo luận về vấn đề Bắc Triều Tiên với tất cả các bên quan tâm. Nga hỗ trợ bảo đảm an ninh thực sự cho Bắc Triều Tiên trong bối cảnh phi hạt nhân hóa bán đảo. Mỹ và Hàn Quốc nên cam kết không xử dụng vũ lực chống lại Bắc Triều Tiên, vì điều này sẽ góp phần giải quyết vấn đề hạt nhân. Nga từng đề xuất các dự án kinh tế với CHDCND Triều Tiên.
    Mỹ: Tham gia đa phương về vấn đề hạt nhân trong khi duy trì các cơ chế trừng phạt của Liên Hiệp Quốc, cấm vận kinh tế gần như triệt để và thúc đẩy ngăn chặn.
    Quản lý sự nổi lên của Trung Quốc.Nga: hành vi quyết đoán của Trung Quốc là một sự phản ảnh khách quan về sức mạnh ngày càng tăng của nó và một biểu hiện không hài lòng của nó với hiện trạng về vai trò hiện tại của Trung Quốc trong khu vực. Vì lợi ích của tất cả các bên, phát triển một cấu ​​trúc an ninh bao gồm Trung Quốc. Nga có mối quan tâm riêng của mình về Trung Quốc và do đó hỗ trợ sự bao gồm của Trung Quốc trong một cấu ​​trúc mới trên cơ sở bình đẳng với những nước khác.
    Mỹ: Tạo điều kiện bao gồm Trung Quốc trong trật tự quốc tế bằng cách thúc đẩy một Trung Quốc phát triển mạnh và thịnh vượng thông qua hội nhập kinh tế; làm việc để xây dựng lòng tin lẫn nhau; làm rõ các ý định quân sự; hợp tác để giải quyết các vấn đề an ninh khu vực và toàn cầu; và nắm giữ việc Trung Quốc chịu trách nhiệm về các thách thức nó gây ra cho hòa bình và an ninh khu vực.
    An ninh Hàng hải.Nga : các vấn đề hàng hải, an ninh cần phải được giải quyết trên cơ sở luật pháp quốc tế. Nga không ủng hộ các hành động của Trung Quốc ở Biển Đông. Tuy nhiên, Nga đứng về phía các cơ chế đối thoại phát triển giữa các bên mâu thuẫn để ngăn chặn xung đột leo thang chứ không phải là một cưỡng chế.
    Mỹ: Tăng cường khả năng nhận thức lãnh vực hàng hải của đồng minh và đối tác; tiến hành các diễn tập huấn luyện chung song phương và đa phương; thúc đẩy các tổ chức đa phương như ADMM +, qua đó xây dựng hợp tác hàng hải.
    Mậu dịch.Nga: Nga tìm cách hội nhập kinh tế sâu hơn trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Nga quan tâm đến việc tạo ra một không gian kinh tế duy nhất trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương.
    Mỹ: Hoàn thành và thực hiện đầy đủ Quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP)
    Chiến lược ổn định Nga: Nga, là một cường quốc hạt nhân có trách nhiệm và là thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, đại diện cho việc tăng cường chế độ không phổ biến vũ khí hạt nhân và sẵn sàng đối thoại với Mỹ về vấn đề này. Nga chống lại bất kỳ hành động nào có thể làm suy yếu sự ổn định chiến lược trong khu vực.
    Mỹ: Ứng xử thẳng thắn, thảo luận cởi mở với Trung Quốc để xác định quan điểm ổn định chiến lược của mỗi nước như thế nào và nhận thức về tư thế hạt nhân và chính sách trong khu vực của mỗi bên như thế nào; thảo luận tất cả các vấn đề có liên quan, bao gồm phòng thủ tên lửa, không gian, khả năng tấn công chính xác của vũ khí thông thường và vũ khí hạt nhân; trấn an đồng minh thông qua các dự án phòng thủ tên lửa đạn đạo chung, cải thiện khả năng đồng minh và những triển khai mới tiềm năng.
    Cấu trúc an ninh khu vựcNga: Việc thiếu cơ chế để bảo đảm an ninh ở châu Á là một nguồn quan tâm. Hiện nay, hệ thống liên minh song phương Hoa Kỳ, từng là một yếu tố ổn định và cân bằng trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương trong quá khứ, là cơ chế duy nhất như vậy. Tuy nhiên, cả Nga lẫn Trung Quốc sẽ không hài lòng với tình hình này trong trung hạn và dài hạn. Một hệ thống an ninh 'lành mạnh hơn' nên được phát triển bao gồm không chỉ có Mỹ, Nhật Bản và Hàn Quốc, mà còn có cả Nga, Trung Quốc và ASEAN. Nguyên tắc bình đẳng của các quốc gia và 'an ninh bất khả phân' sẽ tạo thành cốt lõi của một cấu ​​trúc an ninh mới. An ninh bất khả phân ngụ ý rằng một quốc gia không thể tăng cường an ninh của riêng mình bằng cách gây hại an ninh của một quốc gia khác.
    Mỹ: Thiết kế cấu ​​trúc dựa trên các liên minh, lấy ASEAN làm trung tâm, luật pháp và các chuẩn mực quốc tế, và giải quyết tranh chấp một cách hòa bình.




    -------------------------------------|||--------------------------------


    1    2    3

    Bài đăng phổ biến từ blog này

    Trung Quốc đang đụng đầu với khủng hoảng ?

    Nỗi sợ ngân hàng gây thêm đau đầu cho nền kinh tế Trung Quốc.

    Xung đột vũ trang ở Biển Đông.